Đêm ấy, gió mùa đông thổi hun hút qua những con phố vắng. Người đàn ông nghèo tên Lâm đang đạp chiếc xe đạp cà tàng trở về căn nhà nhỏ nơi cuối xóm. Cuộc sống của ông vốn chỉ xoay quanh vài đồng tiền công nhật ít ỏi kiếm được từ việc phụ hồ. Ông chẳng có vợ con, cũng không còn ai thân thích. Người ta vẫn thường bảo ông “cả đời cô độc, chẳng có tương lai.” Nhưng chính vào đêm đó, số phận đã đặt lên vai ông một trách nhiệm không ngờ tới.
Ở góc chợ bỏ hoang, ông nghe tiếng khóc yếu ớt. Bước lại gần, ông thấy hai bé gái nhỏ nằm trong chiếc giỏ tre, quấn tạm manh vải cũ. Một bé chừng vài tháng, bé còn lại khoảng hơn một tuổi. Hai gương mặt ngây thơ, đôi mắt mở to trong đêm lạnh lẽo. Trên giỏ chỉ có mảnh giấy nguệch ngoạc vài dòng: “Xin ai có lòng thương mà nuôi giúp. Tôi không thể giữ con…”
Ông Lâm đứng lặng. Một người nghèo như ông, cơm còn chẳng đủ ăn, lấy gì mà nuôi trẻ nhỏ? Nhưng khi đôi bàn tay run run bế đứa bé lên, ông nghe tim mình như thắt lại. Hai sinh linh này nếu bỏ mặc, liệu có qua nổi đêm nay? Ông thở dài, quyết định đạp xe đưa hai bé về căn nhà tồi tàn của mình.
Từ đó, cuộc đời ông rẽ sang một ngả khác. Ông xin hàng xóm quần áo cũ, chạy vạy xin sữa bột, học cách pha sữa, ru con ngủ. Ban ngày ông vẫn đi làm, tối về lại lúi húi giặt giũ, nấu cháo, thay tã. Có hôm kiệt sức quá, ông ngủ gục ngay trên manh chiếu cạnh hai đứa nhỏ.
Hàng xóm ban đầu nhìn ông với ánh mắt ái ngại: “Thân ông còn lo không nổi, ôm thêm hai cái nợ đời làm gì?” Nhưng dần dần, họ thấy ông Lâm kiên nhẫn, thương con thật lòng, chẳng bao giờ than phiền. Hai bé gái lớn lên trong vòng tay ông, gọi ông bằng ba một cách hồn nhiên. Chính tiếng gọi ấy đã tiếp thêm sức mạnh cho ông, khiến một người đàn ông tưởng chừng đã buông xuôi nay lại sống đầy nghị lực.
Nuôi hai con gái không hề dễ dàng. Có những ngày ông Lâm phải làm việc gấp đôi gấp ba, từ phụ hồ đến bốc vác thuê. Bữa cơm trong nhà chỉ có rau luộc với ít cá khô, nhưng ông luôn nhường phần ngon nhất cho con. Những chiếc áo vá chằng vá đụp của hai bé lại trở thành “tài sản quý” ông giữ gìn cẩn thận.
Cô chị tên An, tính tình chín chắn, thường giúp ba trông em. Cô em tên Bình thì lanh lợi, hay cười, dù thiếu thốn vẫn luôn vô tư. Hằng đêm, ông Lâm kể cho hai con nghe chuyện cổ tích, dạy chúng biết sống thật thà, biết thương người nghèo khó hơn mình.
Nhưng đời không chỉ có ấm áp. Có lần An bị bạn học chọc ghẹo: “Mày không có mẹ, lại có ba nghèo xác, chắc rồi cũng chẳng học cao được đâu.” Con bé chạy về khóc. Ông Lâm ôm con vào lòng, chỉ nói một câu:
— “Con cứ tin ba. Nghèo thì nghèo, nhưng mình không để số phận quyết định giấc mơ của mình.”
Từ đó, hai chị em càng học giỏi, chăm chỉ hơn. Ông Lâm dù cực nhọc nhưng vẫn cố dành dụm từng đồng để cho con học hành. Ông hay ngồi ngoài sân nhìn ánh đèn bàn học hắt ra từ cửa sổ, lòng vừa tự hào vừa lo lắng: “Không biết sau này tụi nhỏ có đi xa hơn ba không?”
Năm tháng trôi qua, hai cô gái lần lượt đậu đại học. Điều bất ngờ là cả hai cùng thi vào Học viện Hàng không, với ước mơ trở thành phi công. Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, ông Lâm ngồi lặng hồi lâu, rồi cười mà nước mắt rơi lã chã. Ông nghèo, chẳng có của cải, nhưng hai con gái chính là “gia tài” vô giá mà ông đã nuôi dưỡng bằng tất cả tình thương.
Hai mươi năm sau, một buổi sáng ông Lâm bất ngờ nhận được thư mời. Đó là thư của Hãng Hàng không quốc gia, mời ông đến dự lễ vinh danh “Phi công tiêu biểu năm.” Trong thư ghi rõ: “Khách mời đặc biệt: ông Lâm – cha của hai nữ phi công An và Bình.”
Ông bàng hoàng, tim đập dồn dập. Đời ông bao năm lam lũ, chưa từng bước chân vào hội trường sang trọng nào. Nhưng các con tha thiết năn nỉ:
— “Ba ơi, hôm nay là ngày chúng con muốn ba ngồi hàng ghế đầu. Ba là lý do để chúng con có mặt ở đây.”
Hôm ấy, ông mặc bộ quần áo mới nhất – cũng chỉ là chiếc áo sơ mi trắng đơn giản mà hai con mua tặng. Bước vào khán phòng sáng rực ánh đèn, ông thấy hai cô gái trong bộ đồng phục phi công chỉnh tề, sải bước tự tin trên sân khấu. Lúc MC xướng tên, cả hội trường vỗ tay vang dội.
Trong giây phút ấy, hai cô con gái quay xuống, cúi đầu trước ông:
— “Ba ơi, hôm nay thành công của chúng con là nhờ ba. Cảm ơn ba đã nuôi dạy chúng con nên người.”
Cả hội trường im lặng vài giây rồi vỡ òa trong những tràng pháo tay. Ông Lâm ngồi đó, mắt nhòa đi. Bao nhiêu năm nhọc nhằn, bao nhiêu giọt mồ hôi và cả nước mắt, giờ đây gói trọn trong một khoảnh khắc hạnh phúc.
Ông hiểu rằng, mình không hề nghèo. Người giàu nhất chính là người có thể gieo mầm yêu thương và thấy nó nở hoa rực rỡ. Và với ông, hai cô con gái đã trở thành đôi cánh, bay cao bay xa, nhưng trái tim vẫn luôn hướng về người cha nghèo năm xưa.