“Có những cuộc cưới xin, không phải chỉ là ngày vui, mà là nơi bộc lộ hết những toan tính, sĩ diện, và cả nỗi đau giấu kín.”
Đêm hôm đó, nhà gái chuẩn bị gấp rút cho ngày cưới. Trong căn bếp nhỏ, bà Hòa – mẹ cô dâu – tất bật dọn dẹp, vừa làm vừa thở dài. Ai nhìn vào cũng biết bà đang buồn. Cô con gái út của bà, Mai, mới 22 tuổi, bụng đã lùm lùm, gấp gáp tổ chức đám cưới cho “đẹp mặt” họ hàng. Tin đồn lan nhanh trong xóm: “Con Mai chửa trước cưới”. Bà Hòa không dám ra khỏi ngõ, sợ miệng lưỡi thế gian.
Bên kia, nhà trai đưa ra điều kiện lạ đời: “Ngày mai, đúng 4 giờ sáng, nhà trai sẽ sang rước dâu. Lễ vật chỉ cần năm nải chuối xanh, coi như gọn nhẹ. Ai không theo, coi như thôi.” Nghe xong, bà Hòa sững sờ. Chưa từng có đám cưới nào diễn ra vào giờ đó. Người ta thường đón dâu tầm sáng muộn, hoặc trưa, để còn ăn uống, làm tiệc. Nhưng nhà trai nhất quyết giữ. Lý do ai cũng hiểu: họ muốn làm nhanh, làm gọn, tránh hàng xóm bàn tán, cũng như “giữ thể diện” cho nhà trai.
Mai ngồi trong phòng, nghe tiếng mẹ khóc thút thít ngoài hiên. Cô ôm bụng, thấy vừa tủi, vừa thương. Chuyện xảy ra là do cô và Dũng – chú rể – đã yêu nhau ba năm, lỡ “vượt rào” trong một lần đi làm công ty xa nhà. Khi phát hiện có thai, Dũng có vẻ lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng đồng ý cưới. Chỉ có điều, gia đình anh không mấy hài lòng. Bà mẹ chồng tương lai nói thẳng: “May mà nó là con trai tao, không thì còn lâu tao cưới. Đã bầu bí thì phải làm ngay, tránh xấu hổ cho dòng họ.”
Đêm xuống, nhà gái bận rộn chuẩn bị mâm quả, hoa tươi, áo cưới. Nhưng trong lòng ai cũng canh cánh. 4 giờ sáng, giữa cái lạnh đầu đông, khách khứa nào sẽ tới chứng kiến? Đám cưới mà chẳng giống đám cưới.
Trong gian phòng nhỏ, Mai thì thầm với mẹ:
– “Mẹ ơi, hay mình thôi cưới… Con sợ, con thấy tủi nhục lắm.”
Bà Hòa lau nước mắt, nắm chặt tay con:
– “Giờ không cưới thì con với cái bụng này sống sao được? Người ta nói ra nói vào, mẹ chịu sao nổi. Cố lên con, coi như… vì tương lai của cháu trong bụng.”
Đêm hôm đó, không ai ngủ. Trong làng, mấy bà hàng xóm đi chợ sớm nghe tin còn rỉ tai nhau: “Nhà trai bắt đi rước dâu lúc 4 giờ sáng cơ đấy, chắc sợ hàng xóm dị nghị.” Không khí trong ngôi nhà nhỏ ngột ngạt, u uất.
Cái giờ định mệnh đang đến gần, báo hiệu một buổi sáng không giống ai
“4 giờ sáng, khi cả làng còn chìm trong bóng tối, một đoàn xe lặng lẽ dừng trước cổng nhà gái.”
Tiếng chó sủa inh ỏi trong xóm nhỏ đánh thức vài người đang ngủ say. Đúng 4 giờ, một chiếc ô tô màu đen cùng vài xe máy lặng lẽ rẽ vào ngõ. Đèn xe hắt sáng cánh cổng tre cũ kỹ, in bóng dài lên vách đất. Nhà trai đến, nhưng cửa vẫn khóa, trong nhà tối om.
Dũng – chú rể – bước xuống xe, trong bộ vest còn nhăn nheo vì mặc vội. Anh gõ cổng:
– “Bác ơi, mở cửa. Bọn con đến rước dâu đây.”
Nhưng bên trong, lạ thay, không ai lên tiếng. Mấy thanh niên nhà trai bắt đầu xì xào:
– “Hay họ chưa chuẩn bị xong?”
– “Thế thì kệ họ, mình làm cho nhanh. Đúng giờ, đúng lệ.”
Một lúc sau, cánh cửa gỗ cọt kẹt mở. Bà Hòa xuất hiện, mắt đỏ hoe, giọng lạnh lùng:
– “Các anh muốn đón dâu lúc nào thì tùy, nhưng nhà này không có chuyện tắt đèn, làm lén lút như kẻ trộm. Cưới xin là chuyện cả đời, đâu phải trò giỡn.”
Không khí căng thẳng. Bên nhà trai, mẹ chú rể hắng giọng:
– “Chúng tôi đã nhượng bộ rồi. Nó bầu bí, cưới sớm là may. Đã 4 giờ, sao nhà chị còn chưa bật đèn đuốc, còn trách móc?”
Bên trong, Mai ngồi trên giường, nghe hết. Cô thấy tim mình nhói buốt. Đây có phải là đám cưới mà cô từng mơ? Váy trắng, nụ cười rạng rỡ, bạn bè chúc phúc? Hay chỉ là một buổi giao kèo lạnh lùng?
Cuối cùng, sau nhiều lời qua tiếng lại, đèn trong nhà bật sáng. Ánh sáng vàng yếu ớt hắt lên những gương mặt mệt mỏi, bơ phờ. Mấy mâm quả lèo tèo, trong đó nổi bật chỉ có năm nải chuối xanh. Không trầu cau, không bánh trái, không lễ lớn. Chỉ vài vật tượng trưng cho xong chuyện.
Mai được mẹ đưa ra. Cô mặc áo dài trắng, bụng lùm lùm, mắt hoe đỏ. Họ hàng bên ngoại có người đến, có người từ chối vì “giờ này ai mà đi cưới”. Hàng xóm tò mò đứng xa xa nhìn vào, rì rầm:
– “Cưới gì mà kỳ cục thế này?”
– “Chắc sợ thiên hạ dị nghị nên làm sớm cho xong.”
Đoàn rước dâu bắt đầu. Tiếng trống kèn không có, tiếng chúc tụng thưa thớt. Chỉ có tiếng xe nổ máy và tiếng thở dài nặng nề của bà Hòa.
Trên xe, Mai lặng im. Dũng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn vợ tương lai, nhưng chẳng dám nói gì. Anh hiểu, đây là sự lựa chọn miễn cưỡng, không phải niềm vui trọn vẹn. Trong lòng anh cũng đầy lo lắng: làm chồng, làm cha, liệu anh có đủ trách nhiệm?
4 giờ sáng hôm đó, thay vì là giờ hạnh phúc, lại trở thành dấu ấn của một đám cưới buồn – nơi người ta thấy rõ sự áp đặt, sĩ diện, và cả nỗi đau bị che giấu.
“Người ta bảo, cưới xong là yên ổn. Nhưng với Mai, đó chỉ là khởi đầu cho một chuỗi ngày đầy thử thách.”
Sau hôm rước dâu kỳ lạ ấy, cả làng xôn xao bàn tán nhiều ngày. Có người thương, có người cười. Mỗi khi Mai ra chợ, vài ánh mắt vẫn liếc nhìn, vài câu nói mỉa mai vẫn vang lên: “Đúng là chạy bầu, nên mới cưới tờ mờ sáng.”
Mai chuyển về nhà chồng, bắt đầu cuộc sống mới. Mẹ chồng vốn khó tính, lại càng khắt khe. Bà hay càm ràm:
– “Nếu không có cái thai, chưa chắc tao cho cưới đâu. Phải sống cho ra người, đừng làm xấu mặt họ nhà này.”
Những câu nói ấy như gai đâm vào lòng Mai. Dũng thương vợ, nhưng đi làm suốt, ít có thời gian ở nhà. Mỗi lần vợ chồng to tiếng với mẹ, anh thường im lặng, để mặc Mai tự xoay sở. Nỗi cô đơn bủa vây người con gái trẻ.
Nhưng chính trong những ngày ấy, Mai dần mạnh mẽ hơn. Cô bắt đầu học cách chịu đựng, học cách chăm lo gia đình nhỏ. Đứa bé trong bụng là động lực để cô đứng dậy, để không gục ngã trước những lời chê bai.
Ngày con trai đầu lòng ra đời, cả nhà trai bỗng thay đổi. Đứa bé kháu khỉnh, trắng trẻo làm bà nội mềm lòng. Từ đó, bà dần bớt khó tính với Mai. Hàng xóm cũng thôi bàn tán, chỉ còn thỉnh thoảng nhắc lại “cái đám cưới lúc 4 giờ sáng” như một giai thoại lạ đời.
Mai nhìn con ngủ ngoan, thầm nhủ: “Cái gì cũng qua. Chỉ cần mình sống tử tế, lo cho con, rồi mọi người cũng sẽ nhìn khác đi.”
Câu chuyện của Mai không phải hiếm. Ở nhiều làng quê, chuyện “cưới chạy bầu” vẫn xảy ra, và thường để lại những vết thương âm ỉ trong lòng người trong cuộc. Nhưng sau tất cả, chính tình yêu và sự kiên cường mới giúp họ bước tiếp.
Mai dần học được cách buông bỏ sĩ diện, để sống cho chính mình. Cô không còn ám ảnh về buổi sáng hôm đó, dù nó vẫn in đậm trong ký ức. Thay vào đó, cô chọn nhìn về phía trước – nơi có con trai, có gia đình nhỏ, và có niềm tin rằng, hạnh phúc sẽ đến nếu mình biết nắm giữ.