Sếp lớn của chồng đến nhà, ép tôi buông tay để chồng được cưới con gái ông ta. Nhưng khi tôi lấy ra một tờ giấy đặt trước mặt, cả ông ta lẫn chồng đều ch/ết lặng…

“Có bao giờ bạn tưởng tượng, một ngày người đàn ông quyền lực nhất công ty nơi chồng bạn làm việc – cũng là ‘sếp lớn’ của anh ấy – lại đến tận nhà bạn, không phải để bàn chuyện công việc, mà để ngỏ lời… yêu cầu bạn tự nguyện ly hôn? Tưởng chừng chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường, nào ngờ chính tôi, trong giây phút ấy, đã đưa cho ông ta một tờ giấy khiến cả bầu trời của ông sụp đổ…”

Hôm đó là một buổi chiều cuối tuần, trời lất phất mưa. Tôi đang dọn dẹp lại phòng khách thì nghe tiếng chuông cửa. Nhìn qua khe cửa, tôi thoáng giật mình – người đàn ông đứng đó không ai khác chính là giám đốc tập đoàn, cũng là sếp trực tiếp của chồng tôi. Ông ấy nổi tiếng là người quyền lực, nghiêm khắc, giàu có, và tất nhiên – rất khó tiếp cận.

Tôi vội vàng mở cửa, lễ phép mời ông vào. Trong lòng tôi đầy thắc mắc: “Sao ông ấy lại đến đây? Chồng tôi đâu có nói gì về chuyện này.” Ông ngồi xuống ghế, điềm tĩnh rót cho mình một tách trà, rồi nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy ẩn ý.

“Cô… chắc cũng biết con gái tôi, đúng không?” – ông mở lời. Tôi gật đầu, quả thật từng gặp cô ấy vài lần trong những buổi tiệc của công ty. Đẹp, trẻ trung, sang trọng – hoàn toàn là hình mẫu tiểu thư nhà giàu.

Ông ngừng một chút, rồi nói thẳng:
“Tôi muốn cô suy nghĩ nghiêm túc. Cô hãy chủ động ly hôn với chồng mình. Tôi muốn anh ấy có cơ hội đến với con gái tôi. Nếu cô làm như vậy, tôi đảm bảo cuộc sống sau này của cô sẽ không thiếu thốn gì.”

Tim tôi đập thình thịch. Tôi ngỡ như đang nghe một câu chuyện kịch tính trên truyền hình, chứ không phải lời thật ngay tại phòng khách nhà mình. Ông ta vừa nói vừa lấy ra một chiếc phong bì đặt trên bàn – dày cộp, chắc chắn là tiền.

Tôi im lặng vài giây, rồi mỉm cười nhạt. “Ông nghĩ tôi sẽ vì tiền mà bỏ chồng mình sao?”

Sếp lớn hơi chau mày, nhưng vẫn giữ giọng điệu kẻ trên. “Cô nên nghĩ cho tương lai anh ta. Với cô, anh ta mãi chỉ là một nhân viên bình thường. Nhưng nếu cùng con gái tôi, con đường thăng tiến sẽ mở ra. Cô cản đường thì ích kỷ quá.”

Tôi không nói gì thêm, chỉ đứng dậy, lấy từ ngăn kéo một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Tôi đặt nó xuống bàn, đẩy về phía ông ta. Ông vừa nhìn lướt qua, mặt lập tức biến sắc.

Đó không phải đơn ly hôn. Mà là giấy chứng nhận nợ nần của chính ông, kèm theo bằng chứng kinh doanh khuất tất mà tôi tình cờ có được nhờ một người bạn làm kế toán trong tập đoàn.

Ông ta sững người, cả gương mặt quyền uy phút chốc tái nhợt. Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài hiên.

Khi bàn tay ông ta run run cầm lấy tờ giấy, đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc, tôi ngồi thẳng lưng, bình thản quan sát. Bầu không khí nặng nề đến mức tôi còn nghe rõ tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường.

“Cái này… cô lấy ở đâu?” – giọng ông ta nghẹn lại, ánh mắt đanh thép quen thuộc đã biến mất, thay bằng sự hoảng loạn khó che giấu.

Tôi thở dài, ngả người ra sau ghế:
“Ông tưởng chỉ có ông mới nắm giữ quyền lực sao? Tôi không phải loại phụ nữ chỉ biết dựa vào chồng. Tôi làm kế toán trưởng cho một công ty kiểm toán, ít nhiều tôi biết cách đọc báo cáo tài chính. Cách đây vài tháng, tôi tình cờ gặp một người bạn cũ, hiện làm nội bộ bên tập đoàn của ông. Cô ấy kể lấp lửng về một vài con số bất minh. Tôi tò mò tìm hiểu, và rồi phát hiện một mớ rối rắm mà ông cố giấu.”

Tôi dừng lại, nhìn thẳng vào mắt ông ta:
“Đây không phải là chuyện tôi muốn phơi bày. Nhưng từ lúc ông bước vào đây, đặt cái phong bì kia xuống bàn, coi tôi như món hàng có thể mua chuộc, tôi thấy mình không cần phải mềm mỏng nữa.”

Ông ta mím chặt môi. Những đường gân xanh nổi lên trên trán, chứng tỏ ông đang cố kìm nén. Người đàn ông quyền lực này có lẽ chưa bao giờ nghĩ sẽ bị một “người vợ nhân viên nhỏ bé” chặn đường như vậy.

Tôi nhớ lại khoảng thời gian trước đó. Ban đầu, tôi chỉ định giữ bản sao các chứng cứ như một thói quen nghề nghiệp – đề phòng trường hợp xấu. Nhưng càng tìm hiểu, tôi càng biết ông ta có liên quan đến những khoản vay ngoài, chuyển tiền lòng vòng để che giấu nợ. Số tiền không nhỏ, có thể khiến danh tiếng tập đoàn lung lay nếu bị phanh phui.

Tôi đã nhiều lần đắn đo, thậm chí muốn xóa bỏ hết. Tôi không phải kiểu người thích “nắm dao” uy hiếp ai. Nhưng hôm nay, khi ông ta ngang nhiên đến, dám yêu cầu tôi bỏ chồng để dâng anh cho con gái ông ta, thì tờ giấy này trở thành tấm khiên tôi cần.

“Ông nghĩ ông quyền lực đến mức có thể sắp đặt cả hạnh phúc của người khác?” – tôi hỏi, giọng lạnh đi. – “Ông nhầm rồi. Tôi yêu chồng mình, và chúng tôi đã cùng nhau vượt qua bao khó khăn. Ông không có quyền.”

Khuôn mặt ông ta cứng đờ, toát mồ hôi. Rõ ràng, ông không ngờ một phụ nữ bình thường lại dám đối đầu trực diện như vậy. Cuối cùng, ông đứng bật dậy, không nói thêm câu nào, bỏ lại phong bì tiền trên bàn rồi bước nhanh ra cửa.

Cánh cửa đóng sầm, để lại căn phòng tràn ngập sự tĩnh lặng. Tôi thở hắt ra, cảm thấy chân mình mềm nhũn. Dù mạnh mẽ đến mấy, tôi vẫn chỉ là một người vợ, một người phụ nữ. Tôi run sợ, nhưng ít nhất, tôi đã bảo vệ được gia đình mình.

Buổi tối hôm đó, chồng tôi về nhà muộn hơn thường lệ. Anh thấy phong bì tiền còn trên bàn, ngạc nhiên hỏi:
“Cái này là gì? Ai mang đến vậy?”

Tôi nhìn anh thật lâu. Trong lòng trăn trở: Liệu có nên kể hết? Nhưng rồi tôi biết, hôn nhân mà giấu giếm thì chẳng khác nào nhà xây trên cát. Tôi hít một hơi, kể lại toàn bộ sự việc – từ lúc ông sếp lớn đến, lời đề nghị trắng trợn, cho đến tờ giấy chứng nợ.

Chồng tôi ngồi im lặng, hai tay siết chặt. Khi tôi vừa dứt lời, anh đứng bật dậy, mắt đỏ ngầu.
“Ông ta… ông ta dám làm vậy với em sao? Và còn coi anh là cái gì, món hàng để trao đổi chắc?”

Tôi nắm lấy tay anh, trấn an:
“Anh bình tĩnh. Em không sao. Quan trọng là anh hiểu, em không bao giờ rời bỏ anh. Cái chúng ta có được hôm nay là nhờ hai vợ chồng cùng gánh vác. Không ai có thể chen ngang.”

Anh ngồi xuống, ôm chặt tôi. Tôi cảm nhận được sự run rẩy nơi vai anh – không phải vì yếu đuối, mà vì quá tức giận và bất lực.

Ngày hôm sau, chồng tôi đi làm với khuôn mặt cứng rắn lạ thường. Anh không nói với tôi chi tiết, nhưng tôi đoán anh đã đối diện trực tiếp với sếp lớn. Có lẽ cuộc nói chuyện ấy căng thẳng, bởi khi trở về, anh im lặng rất lâu. Rồi anh nói:
“Anh đã nói rõ với ông ta: Anh yêu em, và không gì thay đổi được. Ông ta có quyền cách chức, sa thải, hay làm khó dễ. Nhưng anh sẽ không bán rẻ gia đình mình.”

Tôi lặng người, rồi bật khóc. Bao nhiêu áp lực, lo sợ, cuối cùng cũng tan ra.

Sau biến cố đó, chồng tôi xin chuyển sang một công ty khác, tuy lương ban đầu thấp hơn, nhưng môi trường lành mạnh và công bằng. Chúng tôi bắt đầu lại từ đầu, có khó khăn, nhưng trong lòng nhẹ nhõm. Còn ông sếp lớn kia, vài tháng sau bị “sờ gáy” vì những khoản tài chính khuất tất. Tập đoàn chao đảo, nhưng đó là câu chuyện của riêng họ, không còn liên quan đến gia đình nhỏ của tôi nữa.

Giờ đây, mỗi khi nhớ lại, tôi thấy mình đã đi qua một bước ngoặt quan trọng. Tôi hiểu rõ: tình yêu và hạnh phúc không thể mua bằng tiền hay quyền lực. Điều giữ gia đình bền vững chính là niềm tin và sự kiên định giữa hai người.