Cô lao công bị cả công ty c/oi th/ường – 7 ngày sau, cô sa thải toàn bộ ban lãnh đạo …

“Trong mắt họ, tôi chỉ là người quét dọn. Nhưng họ đâu biết, tôi mới chính là người đang nắm giữ số phận của cả công ty.”

Câu nói ấy luôn vang lên trong lòng cô Hạnh – người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, gắn bó với nghề lao công đã gần 20 năm. Mỗi buổi sáng, khi thành phố còn mơ màng trong sương, cô đã khoác lên chiếc áo đồng phục màu xanh đã bạc, lặng lẽ đẩy chiếc xe rác đến công ty thương mại điện tử lớn nằm trên con phố sầm uất.

Ngày qua ngày, cô lau chùi từng ô kính, cặm cụi thay từng túi rác, gom từng mẩu giấy vụn. Cả văn phòng sáng choang nhờ bàn tay của cô, nhưng với hầu hết nhân viên, cô chỉ như một chiếc bóng. Người ta ngang nhiên xưng hô trống không:
– “Bác ơi, lau nhanh hộ cái bàn này.”
– “Cô ơi, chỗ kia bẩn rồi kìa!”

Một số còn vô tình – hoặc cố ý – vứt giấy ngay sau lưng cô, chỉ để bật cười.

Tệ hơn cả là ban lãnh đạo. Họ hay hô hào trong các cuộc họp về “giá trị con người, tinh thần đồng đội”, nhưng lại chẳng mảy may tôn trọng cô. Có lần trong tiệc cuối năm, giám đốc còn cười vang:
– “Công ty này thiếu ai cũng được, chứ thiếu chị lao công thì… thuê người khác thôi!”

Cả hội trường vỗ tay, cười ầm ĩ. Cô Hạnh ngồi nép một góc, mặt đỏ bừng vì tủi nhục. Nhưng cô không phản ứng. Cô chỉ im lặng, tiếp tục làm công việc của mình, để mặc cho người đời nghĩ sao thì nghĩ.

Ít ai ngờ, trong lòng người phụ nữ trầm lặng ấy lại đang ấp ủ một bí mật lớn – một điều sẽ khiến cả công ty chao đảo chỉ sau một tuần.

Một tuần sau, công ty nhận được thông báo khẩn: tập đoàn mẹ từ nước ngoài sẽ cử đoàn thanh tra đến kiểm tra toàn diện. Ban lãnh đạo nhốn nháo, chạy đôn chạy đáo chuẩn bị hồ sơ. Từ tài chính, nhân sự đến báo cáo chiến lược – tất cả đều được “tút tát” cho đẹp số.

Sáng hôm đó, khi đoàn thanh tra vừa bước vào, giám đốc và các trưởng phòng đứng nghiêm trang chờ đón. Nhưng thay vì bắt tay ông giám đốc như dự đoán, họ lại đi thẳng đến… cô Hạnh – người lao công đang lúi húi lau sàn.

Một thành viên đoàn thanh tra mỉm cười, cất giọng trang trọng:
– “Chào bà Hạnh. Chúng tôi rất vui vì cuối cùng bà đã trực tiếp đến công ty.”

Không gian chết lặng. Nhân viên há hốc miệng, lãnh đạo trố mắt. Chỉ riêng cô Hạnh vẫn bình thản, đặt cây lau nhà sang một bên.

Thì ra, cô không phải chỉ là một lao công. Cô chính là cổ đông lớn nhất của tập đoàn, con gái của người sáng lập. Vì muốn tận mắt quan sát văn hóa công ty, cô đã chọn cách làm lao công trong nhiều tháng, ghi chép mọi điều cô chứng kiến.

Cô thấy nhân viên bị chèn ép, thấy lãnh đạo làm việc quan liêu, thấy những tiếng cười giễu cợt nhắm vào người lao động. Và tất cả đều được cô lưu lại bằng bằng chứng cụ thể.

Khi đoàn thanh tra hỏi, cô chỉ lặng lẽ rút ra tập hồ sơ dày cộp. Mặt lãnh đạo biến sắc. Họ hiểu rằng trò “diễn” đã hết, và sự thật phũ phàng đã bị lật tẩy.

Chỉ sau vài ngày làm việc, kết luận được công bố: toàn bộ ban lãnh đạo bị sa thải vì vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc quản trị. Công ty cần một bộ máy mới, và người có quyền quyết định chính là… bà Hạnh.

Lúc này, không ai còn dám coi thường người phụ nữ từng bị gọi là “cô lao công”. Các nhân viên xôn xao, những người từng cười nhạo cô giờ cúi đầu, tránh ánh mắt của bà.

Trong buổi họp đặc biệt, bà Hạnh bước lên bục phát biểu. Giọng bà điềm tĩnh nhưng vang xa:
– “Tôi đã làm lao công ở đây, để hiểu giá trị của lao động. Các anh chị từng nói thiếu tôi thì thuê người khác được. Nhưng giờ, thiếu các anh chị, công ty lại phát triển tốt hơn.”

Sau đó, bà chọn ra đội ngũ lãnh đạo mới – những người có năng lực, nhưng quan trọng hơn là có lòng tôn trọng con người. Văn hóa công ty thay đổi: không còn cảnh coi thường người cấp thấp, thay vào đó là sự bình đẳng, sẻ chia.

Câu chuyện về bà Hạnh nhanh chóng lan truyền. Người ta gọi bà là “nữ lao công quyền lực nhất”, nhưng với bà, danh xưng ấy chẳng có gì đặc biệt. Điều bà muốn gửi gắm chỉ gói gọn trong một câu:
– “Dù làm công việc gì, ai cũng xứng đáng được tôn trọng.”

Và từ đó, công ty bước vào một thời kỳ mới – nơi không ai còn bị coi thường chỉ vì vị trí công việc của mình.