Tỷ phú về nhà không báo trước. Và ch;ết l;ặng khi thấy cô giúp việc làm điều này với con trai mình

Người đàn ông ấy – Trần Hữu Minh – là một tỷ phú giàu có trong giới bất động sản. Người ta biết đến ông như một doanh nhân sắt đá, kỷ luật, và ít khi thể hiện tình cảm. Nhưng có một điều ít ai biết: từ khi vợ mất vì tai nạn, ông gần như dồn hết yêu thương cho cậu con trai nhỏ – Nam, mới tròn 7 tuổi.

Thường ngày, ông bận rộn với những chuyến công tác, những cuộc gặp kín kẽ với đối tác. Lịch trình kín mít đến mức chính đứa con cũng quen với việc “bố đi rồi lại về”. Nhưng hôm đó, sau chuyến công tác dài ngày, ông quyết định về nhà mà không báo trước. Trong đầu ông hiện lên cảnh tượng quen thuộc: con trai đang chơi xếp hình trong phòng khách, cô giúp việc tất bật chuẩn bị bữa tối. Ông thầm nghĩ, lần này về sớm, ông sẽ tạo một bất ngờ nhỏ cho con, cùng con ăn tối và nghe con kể chuyện trường lớp.

Chiếc xe sang trọng lăn bánh vào khu biệt thự rộng lớn. Minh tự tay mở cổng, không gọi tài xế, không báo cho ai biết. Ông muốn giữ trọn vẹn khoảnh khắc bất ngờ. Cánh cửa nhà bật mở, ánh sáng vàng dịu dàng hắt ra, kèm theo tiếng cười trong trẻo vang vọng. Nhưng điều Minh nhìn thấy khiến ông chết lặng:

Cô giúp việc – người phụ nữ ngoài 40, hiền lành ít nói – đang ngồi bệt xuống sàn nhà, ôm lấy con trai ông. Cả hai cùng nhau cười khanh khách, giọng Nam gọi cô ngọt ngào:
— Mẹ ơi, xem con vẽ này!

Tim Minh chùng xuống. Ông đứng chết trân, cảm giác vừa lạ lẫm vừa nghèn nghẹn dâng lên trong ngực. Tại sao con trai lại gọi cô ấy là “mẹ”? Và tại sao cả hai trông gần gũi, thân thiết đến mức như một gia đình thực thụ?

Minh bước vào nhà, cố giữ giọng bình tĩnh:
— Hai người đang làm gì vậy?

Cậu bé Nam giật mình, nhưng rồi nhanh chóng lao đến ôm chầm lấy cha. Còn cô giúp việc – chị Lan – lúng túng đứng dậy, gương mặt thoáng chút bối rối. Minh nhìn thấy nét hoang mang trong mắt chị, nhưng cũng nhận ra điều gì đó khác: sự ấm áp, dịu dàng mà ông chưa từng dành cho con.

Trong bữa tối hôm ấy, không khí trở nên nặng nề. Nam ríu rít kể chuyện ở trường, nhưng hầu như chỉ hướng ánh mắt về Lan, chứ không phải cha. Minh nhận ra, trong khi ông mải miết chạy theo công việc, thì chính Lan mới là người lắng nghe, chăm sóc, bù đắp những khoảng trống tình cảm cho con trai ông.

Sau khi Nam ngủ say, Minh gọi Lan ra phòng khách. Giọng ông nghiêm nghị:
— Tại sao thằng bé lại gọi chị là mẹ?

Lan khẽ cúi đầu, đôi bàn tay đan vào nhau run run:
— Tôi… không có ý dạy cậu bé gọi vậy. Có lẽ nó thiếu tình thương nên… một lần nó lỡ gọi, tôi không nỡ chỉnh lại. Tôi sợ làm nó tổn thương.

Nghe vậy, Minh im lặng. Ông nhớ lại cảnh Nam chơi một mình trong căn biệt thự rộng lớn, nhiều lần ôm gấu bông và thì thầm gọi “mẹ”. Ông biết con thiếu thốn tình cảm, nhưng lại nghĩ rằng tiền bạc, trường học tốt, và môi trường đầy đủ vật chất là đủ. Thì ra, không phải vậy.

Đêm đó, Minh trằn trọc mãi. Trong lòng ông dấy lên một cơn giằng xé: vừa ghen tị, vừa tủi hổ. Ghen tị vì con trai gần gũi với Lan hơn chính cha ruột. Tủi hổ vì ông nhận ra mình đã bỏ quên những điều quan trọng nhất.

Sáng hôm sau, Minh dậy sớm. Ông pha sẵn một ly sữa cho con, việc mà từ trước đến nay ông chưa từng làm. Khi Nam bước ra, cậu bé ngỡ ngàng:
— Bố… làm cho con à?

Ánh mắt con trai long lanh khiến Minh nghẹn lời. Ông chỉ khẽ gật đầu. Đó là giây phút ông hiểu ra rằng, tình yêu không thể mua bằng tiền, mà phải đến từ sự hiện diện thật sự.

Những ngày sau đó, Minh cố gắng sắp xếp công việc, dành nhiều thời gian ở nhà hơn. Ông cùng con chơi xếp hình, đưa con đi công viên, và thậm chí học cách nấu ăn cùng Lan để chuẩn bị bữa tối. Ban đầu còn vụng về, nhưng dần dần, không khí gia đình trở nên ấm áp lạ thường.

Điều bất ngờ nhất là, Nam không còn gọi Lan là “mẹ” nữa, nhưng cậu bé vẫn quấn quýt bên chị. Minh không phản đối, thậm chí còn thầm cảm ơn. Một buổi tối, khi cả ba cùng ngồi ăn, Nam bỗng nói:
— Con có hai người thương con: một là bố, hai là cô Lan. Con hạnh phúc lắm!

Câu nói ấy khiến Minh lặng người. Ông chợt hiểu rằng, sự xuất hiện của Lan không hề lấy mất tình cảm giữa cha con ông, mà ngược lại, giúp hàn gắn những vết nứt, bù đắp những thiếu hụt mà ông không thể tự mình làm.

Và rồi, Minh đưa ra một quyết định táo bạo: giữ Lan lại như một phần của gia đình, không chỉ với vai trò người giúp việc, mà như một người thân thật sự. Ông không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, con trai ông sẽ không bao giờ phải lớn lên trong sự cô đơn nữa.