“Anh có thể đóng giả chồng tôi… chỉ hôm nay thôi được không?” – câu nói bật ra nhanh đến mức chính Hạnh cũng phải giật mình khi nghe giọng mình run run vang lên.
Người bảo vệ tên Tuấn ngẩn ra, đôi mắt nheo lại như chưa tin nổi vào tai. Anh đứng cạnh quầy lễ tân tầng trệt, hai tay còn đang xoa nhau vì tiết trời đầu thu hơi se lạnh. Trước mặt, Hạnh – cô nhân viên văn phòng chỉ quen chào hỏi xã giao – đang nhìn anh với ánh mắt khẩn thiết lạ thường.
Hạnh vốn là một đồng nghiệp hiền lành, ít nói. Người ta trong công ty chỉ biết cô tận tụy làm việc, đi về đúng giờ, chẳng mấy khi tham gia tiệc tùng hay buôn chuyện. Nhưng hôm nay, cô xuất hiện với gương mặt đầy căng thẳng, liên tục liếc mắt ra cửa kính chỗ bãi đỗ xe.
“Người thân của tôi bất ngờ từ quê lên, họ không biết tôi đã ly hôn…” – Hạnh nói, giọng nghẹn ngào. – “Tôi không muốn để họ thất vọng. Chỉ hôm nay thôi, anh giúp tôi được không?”
Tuấn gãi đầu, thở dài. Công việc bảo vệ của anh vốn chẳng liên quan gì đến chuyện gia đình của nhân viên. Nhưng ánh mắt ấy, đôi mắt vừa lo lắng vừa pha chút tuyệt vọng của Hạnh, khiến anh không nỡ từ chối.
“Ừ… được. Nhưng mà… tôi phải làm gì?” – Tuấn hỏi, nửa ngạc nhiên, nửa dè chừng.
Hạnh thở phào, gương mặt bớt đi phần nào căng thẳng. Cô nhanh chóng giải thích: chỉ cần anh cùng cô ra gặp người thân, giới thiệu đơn giản là chồng, rồi ngồi cùng ăn bữa cơm trưa. Không cần diễn gì cao siêu, chỉ cần tỏ ra quen thuộc, gần gũi là đủ.
Tuấn thấy chuyện có phần… buồn cười. Anh vốn độc thân, làm bảo vệ đã hơn ba năm, lương không cao nhưng đủ sống qua ngày. Chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ phải vào vai “ông chồng giả” của một nhân viên văn phòng sáng sủa, xinh xắn như Hạnh.
Nhưng rồi khi thấy chiếc xe khách dừng lại, vài người đàn ông đàn bà rộn ràng bước xuống, Hạnh bỗng nắm lấy tay áo anh thật chặt. Bàn tay cô lạnh ngắt. “Làm ơn, anh giúp tôi nhé.”
Khoảnh khắc ấy, Tuấn gật đầu. Và câu chuyện “chồng hờ” bắt đầu từ đây.
Quán ăn nhỏ ngay đầu ngõ được chọn làm nơi đoàn tụ. Bàn sáu người, bát đũa xếp ngay ngắn, mùi canh chua cá bốc hơi nghi ngút. Người thân của Hạnh ngồi vào chỗ, ai nấy đều vui vẻ, rôm rả.
“Chà, đây là chồng của con Hạnh hả? Trông hiền quá!” – một bác gái cười nói, mắt liếc sang Tuấn.
Tuấn vội gật đầu, nặn nụ cười gượng gạo. Trong lòng, tim anh đập như trống làng. Anh chưa bao giờ quen đóng kịch, nhất là trong tình huống nhiều ánh mắt dò xét như thế.
Hạnh nhanh nhẹn chen vào: “Dạ, đây là anh Tuấn, chồng con. Anh ấy làm bảo vệ tòa nhà, công việc tuy không lớn lao nhưng ổn định, hiền lành.”
Nghe giọng Hạnh, Tuấn hơi ngẩn ra. Cách cô giới thiệu đơn giản, tự nhiên, mà sao lại khiến lòng anh ấm đến lạ.
Bác trai ngồi đối diện nhấp ngụm rượu, gật gù: “Ừ, chồng vợ thì chỉ cần thương nhau là đủ. Nghề nào cũng quý.”
Mọi người cười vang. Không khí dần thoải mái, nhưng Tuấn vẫn căng thẳng. Anh phải nhớ tên mình, nhớ vai trò, và nhất định không được lỡ miệng.
Bữa cơm tiếp tục, người thân liên tục hỏi han: “Hai vợ chồng có dự tính gì chưa?”, “Bao giờ có em bé?”… Những câu hỏi tưởng như bình thường, nhưng với Hạnh lại như những mũi kim chạm vào vết thương chưa lành.
Tuấn thấy Hạnh thoáng bối rối, vội vàng lên tiếng: “Dạ, vợ chồng em… cũng đang tính, nhưng công việc bận quá. Chắc phải từ từ.”
Câu trả lời khiến cả bàn gật gù, rồi câu chuyện nhanh chóng chuyển sang chuyện mùa màng, quê hương. Hạnh nhìn Tuấn, ánh mắt biết ơn xen lẫn một chút lạ lùng – như thể cô cũng không ngờ anh lại khéo léo đến vậy.
Giữa lúc ấy, một người em họ trẻ tuổi chợt buông câu đùa: “Chị Hạnh may mắn ghê, lấy được anh hiền thế này. Nhưng sao chưa từng thấy hình cưới nhỉ?”
Cả bàn lặng vài giây. Tuấn cứng người, không biết đáp ra sao. Hạnh kịp mỉm cười: “À… bọn chị tổ chức gọn nhẹ, không làm rình rang, nên ít hình thôi.”
Nụ cười ấy khiến Tuấn thoáng rùng mình – nụ cười vừa gượng gạo vừa giấu một bí mật sâu thẳm. Người thân cũng chỉ ừ à cho qua, tiếp tục nâng ly, ăn uống rôm rả.
Nhưng trong lòng Tuấn, câu chuyện giả vờ ấy dần trở nên… thật hơn anh tưởng. Từng câu hỏi, từng lời đáp, từng ánh mắt trao nhau – tất cả khiến anh cảm giác mình thực sự là một phần trong gia đình ấy.
Đến cuối bữa, khi mọi người đã no say, bác trai lại vỗ vai Tuấn: “Cậu tốt đấy. Nhớ đối xử tốt với con Hạnh nhé.”
Tuấn chỉ biết gật, không dám nhìn thẳng vào mắt Hạnh. Bởi lúc đó, anh sợ mình sẽ không còn phân biệt nổi đâu là giả, đâu là thật nữa.
Buổi trưa tan, người thân Hạnh bắt xe về lại quê, tay bắt mặt mừng dặn dò đủ điều. Khi bóng xe khuất hẳn, Hạnh và Tuấn mới thở phào, như vừa thoát khỏi một vở kịch dài hơi.
Họ đứng lặng trước cổng tòa nhà. Gió thổi nhè nhẹ, cuốn theo vài chiếc lá vàng. Cả hai chẳng ai nói gì, mãi đến khi Hạnh khẽ cúi đầu:
“Cảm ơn anh. Nếu không có anh, chắc tôi đã không biết phải đối mặt thế nào…”
Tuấn cười gượng: “Có gì đâu. Tôi cũng chỉ… đóng vai thôi mà.” Nhưng nói xong, trong lòng anh lại dấy lên một khoảng trống kỳ lạ. Cái “vai” ấy, sao lại khiến anh lưu luyến đến thế?
Hạnh im lặng một lúc lâu. Rồi bất ngờ, giọng cô run run:
“Tôi… thật sự ly hôn đã hơn hai năm rồi. Người thân vẫn nghĩ tôi có cuộc hôn nhân yên ấm. Tôi sợ họ buồn, sợ họ thất vọng. Hôm nay tôi ích kỷ quá, kéo anh vào chuyện này.”
Tuấn nhìn cô. Lần đầu tiên anh thấy đôi mắt ấy không còn phòng thủ, mà mong manh, yếu đuối đến mức chỉ cần một cơn gió cũng đủ làm vỡ. Anh chậm rãi nói:
“Không ích kỷ đâu. Ai cũng có những điều khó nói. Tôi hiểu.”
Khoảnh khắc ấy, giữa họ thoáng qua một sự đồng cảm lạ thường. Không còn là nhân viên văn phòng và bảo vệ, không còn là “vợ giả – chồng giả”, mà là hai con người, hai mảnh đời, đang tìm thấy nhau trong một khoảng trống hiu quạnh.
Chiều hôm ấy, khi Hạnh xách túi chuẩn bị ra về, Tuấn gọi với theo:
“Này… nếu sau này có cần người… đóng vai tiếp, thì gọi tôi nhé.”
Câu nói nửa đùa nửa thật, nhưng cả hai đều nghe thấy tim mình khẽ rung lên. Hạnh quay lại, cười nhẹ, nụ cười không còn gượng gạo mà dịu dàng, ấm áp:
“Biết đâu… sẽ không chỉ là vai diễn.”
Tuấn đứng nhìn bóng dáng cô khuất dần ngoài cổng, trong lòng dấy lên cảm giác chưa từng có – một tia hy vọng bé nhỏ, len lỏi vào cuộc sống bình lặng của anh.
Câu chuyện “chồng giả một ngày” tưởng chỉ là trò tình cờ, cuối cùng lại mở ra một cánh cửa mới cho cả hai – nơi có thể bắt đầu một hành trình thật sự, không còn giả vờ nữa.