“Nếu anh sửa được chiếc xe sang này ngay dưới mưa, tôi sẽ cưới anh. Còn nếu không… đừng mơ tới một người như tôi!”
Giữa con đường ngoại ô vắng người, cơn mưa nhỏ rả rích rơi xuống, một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra. Lan – nữ trưởng phòng xinh đẹp, kiêu kỳ trong bộ váy công sở, đôi giày cao gót bắt đầu lấm bùn – đứng chống ô, lạnh lùng thách thức Hùng, anh thợ sửa xe nghèo.
Chiếc sedan sang trọng của Lan bất ngờ chết máy giữa trời mưa. Điện thoại cô hết pin, gọi cứu hộ không được, đành dừng xe ven đường. Ngay lúc ấy, Hùng tình cờ đi ngang qua với hộp đồ nghề trên vai.
Nhìn gara di động tạm bợ của anh, Lan khinh khỉnh:
– “Xe tiền tỷ của tôi, liệu anh có biết sửa không? Hay chỉ quen mấy cái xe cà tàng ngoài phố?”
Hùng im lặng, ánh mắt kiên nghị. Anh không quen cãi lý. Nhưng sự kiêu ngạo ấy khiến lòng anh nhói lên. Anh gật đầu, nhẹ giọng:
– “Để tôi thử. Nếu sửa được, cô nhớ lời mình nói.”
Xung quanh, vài người đi đường ghé lại trú mưa, tò mò dõi theo. Giữa màn mưa lất phất, lời thách thức vang lên như một tia chớp định mệnh, báo hiệu một bước ngoặt không ai ngờ tới.
Cơn mưa rả rích, từng giọt lạnh ngấm qua áo Hùng, làm bàn tay anh run lên. Không có mái che, anh phải ngồi xổm ngay dưới đường ướt, mở nắp capo kiểm tra. Người qua lại nhìn cảnh ấy không khỏi xì xào: “Xe xịn thế này, liệu cậu ta sửa nổi sao?”, “Dưới trời mưa mà còn cố, khéo hỏng thêm”…
Lan đứng bên, ôm chiếc ô che cho mình, thỉnh thoảng liếc xuống. Trong mắt cô, cảnh tượng vừa buồn cười, vừa đáng thương. Nhưng ánh mắt tập trung và sự bình thản của Hùng khiến cô thoáng ngạc nhiên.
Nước mưa hòa với dầu nhớt chảy thành vệt trên mặt đường. Hùng phát hiện sự cố nằm ở hệ thống điện tử bị ẩm, chập mạch – lỗi khó, đặc biệt trong điều kiện không có máy móc chuyên dụng. Nhưng anh không bỏ cuộc. Anh lấy ra vài dụng cụ tự chế, vừa che tạm vừa kiên nhẫn xử lý từng chi tiết.
Lan bắt đầu mất kiên nhẫn:
– “Thôi khỏi, tôi gọi taxi đi làm, để lại xe cho dịch vụ cao cấp xử lý.”
Hùng vẫn im lặng, chỉ đáp một câu ngắn gọn:
– “Tôi sẽ làm được.”
Hai tiếng trôi qua. Cơn mưa ngớt dần, nhưng áo Hùng đã ướt sũng, đôi tay run vì lạnh. Cuối cùng, anh thử xoay chìa khóa. Động cơ xe khẽ gầm, rồi nổ êm ru.
Mọi người đứng xem ồ lên kinh ngạc. Lan tròn mắt, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Cô nhớ lại câu nói mình từng buông ra trong phút kiêu ngạo – “nếu sửa được, tôi sẽ cưới anh”…
Nhưng rồi, cô bật cười khẩy, cố giấu bối rối:
– “Giỏi lắm. Nhưng lời tôi nói chỉ là đùa. Đừng tưởng thật.”
Hùng lặng lẽ thu đồ nghề, không phản bác. Chỉ có đôi mắt anh thoáng ánh lên nỗi buồn.
Thời gian trôi đi. Lan gặp nhiều biến cố trong công việc. Một lần nữa, xe cô lại hỏng ngay trên đường, trời lại đổ mưa lất phất. Trong phút hoang mang, hình ảnh Hùng dưới mưa lần trước chợt hiện về. Cô quyết định tìm đến anh.
Lần này, Lan không còn thái độ kiêu ngạo. Cô cầm ô, khẽ nói:
– “Anh giúp tôi lần nữa được không?”
Hùng không trách móc, vẫn cúi người làm việc dưới mưa. Lan đứng bên che ô cho anh. Áo cô cũng bắt đầu ướt, nhưng kỳ lạ thay, cô không thấy khó chịu. Trái lại, từng giọt mưa nhỏ rơi như gột rửa lớp kiêu kỳ trong lòng.
Sau nhiều lần tiếp xúc, Lan dần nhận ra giá trị thật sự nơi Hùng – sự kiên trì, trách nhiệm, nhân hậu. Những thứ ấy quan trọng hơn mọi hào nhoáng mà cô từng tự hào.
Một chiều, dưới tán mưa phùn, Lan bất ngờ nói:
– “Anh còn nhớ lời tôi từng hứa không? Lần này, tôi nói thật. Nếu anh chịu, tôi muốn giữ lời.”
Hùng sững sờ. Anh vốn nghĩ khoảng cách giữa họ quá lớn. Nhưng ánh mắt chân thành của Lan khiến anh không thể từ chối.
Câu chuyện kết thúc không phải trong căn phòng sang trọng, mà ngay trên con đường ướt mưa ngày nào. Nữ trưởng phòng kiêu kỳ cuối cùng chọn gắn bó với anh thợ sửa xe nghèo. Còn Hùng, từ đôi tay dính dầu nhớt dưới cơn mưa nhỏ, đã viết nên một chương mới cho cuộc đời cả hai.
Cuộc đời đôi khi giống như một cơn mưa nhỏ – bất ngờ, lạnh lẽo nhưng cũng là cơ hội để con người nhìn rõ nhau hơn. Lan từng nghĩ tiền bạc, địa vị mới là thước đo của giá trị. Nhưng rồi chính trong cơn mưa, khi nhìn thấy người đàn ông nghèo kiên nhẫn cúi mình dưới chiếc xe hỏng, cô mới nhận ra: bản lĩnh và tấm lòng mới là điều đáng để trân trọng.
Hạnh phúc không phải tìm thấy trong những hào nhoáng phù phiếm, mà đến từ những điều bình dị, chân thật. Một bàn tay chai sạn có thể che chở cả đời. Một tấm lòng kiên định có thể sưởi ấm hơn ngàn món quà xa hoa.
Và đôi khi, một lời thách thức tưởng như đùa lại trở thành sợi dây gắn kết cả hai số phận. Bởi tình yêu thật sự không phân biệt giàu – nghèo, sang – hèn. Nó chỉ cần hai trái tim biết lắng nghe, thấu hiểu và trân trọng nhau.