Vợ của chú vẫn còn sống” – Cô gái ăn xin nói với giám đốc khi thăm mộ vợ, anh lập tức mở cuộc điều tra…

Buổi chiều mùa thu se lạnh, ông Minh – giám đốc một công ty xây dựng lớn – mang hoa ra nghĩa trang thắp hương cho vợ. Bà Lan, vợ ông, mất trong một tai nạn giao thông cách đây ba năm. Từ ngày bà ra đi, ông Minh sống khép kín, lao vào công việc, để nỗi nhớ đeo bám trong thinh lặng.
Hôm ấy, khi ông vừa đặt bó hoa xuống, một cô gái gầy gò, quần áo lấm lem bước lại gần. Cô ta ngồi xuống xin vài đồng lẻ. Ông Minh vốn hay làm từ thiện, liền rút ít tiền đưa cho. Nhưng bất ngờ, cô gái nhìn thẳng vào bia mộ rồi nói rành rọt:
“Vợ của chú… vẫn còn sống.”

Câu nói như sét đánh ngang tai. Ông Minh sững sờ, tim đập dồn dập. Ông gằn giọng hỏi lại, nhưng cô gái chỉ lắc đầu, bỏ đi nhanh trong lối mòn nghĩa trang. Ông chạy theo nhưng mất hút sau những hàng cây rậm rạp.
Đêm ấy, ông Minh không ngủ nổi. Những lời của cô gái cứ vang lên trong đầu. Ông nhớ lại ngày tai nạn năm xưa, chỉ thấy chiếc xe cháy trơ khung, thi thể bà Lan được nhận diện qua vài vật dụng còn sót lại. Liệu có khả năng nào đó nhầm lẫn? Liệu vợ ông thực sự chưa chết?
Không kìm được, sáng hôm sau ông lập tức liên hệ trợ lý, mở cuộc điều tra. Ông muốn tìm cho ra cô gái ăn xin kia – và cả sự thật bị che giấu suốt ba năm qua.

Ông Minh huy động đội an ninh riêng và thuê thêm một thám tử tư. Việc đầu tiên là truy tìm thân phận cô gái. Sau một tuần, thám tử báo tin: cô gái tên Hạnh, khoảng 20 tuổi, từng sống lang thang quanh khu bến xe. Hạnh ít nói, thường né tránh khi ai hỏi chuyện, nhưng đặc biệt là cô thường ghé nghĩa trang đó vào buổi chiều.

Ông Minh tìm cách gặp lại. Lần này, Hạnh im lặng một hồi rồi mới khẽ nói: “Cháu thấy bà ấy… ở bệnh viện tâm thần ngoại ô. Nhưng không ai tin cháu cả.”
Những lời ấy khiến ông Minh bàng hoàng. Nếu đúng, tại sao bà Lan lại ở bệnh viện tâm thần? Ai đã đưa bà đến đó, và tại sao gia đình không hề biết?

Thám tử được lệnh kiểm tra hồ sơ bệnh viện. Họ phát hiện, ba năm trước, một phụ nữ tên Lan trùng khớp chiều cao, cân nặng với vợ ông Minh được đưa vào điều trị sau khi “thoát khỏi tai nạn xe”. Nhưng hồ sơ ghi danh tính “chưa rõ”, và người phụ nữ ấy bị sang chấn tâm lý, trí nhớ rối loạn, không nhớ nổi tên mình.
Khi đọc báo cáo, ông Minh run run. Tất cả trùng hợp đến rợn người. Ông không còn ngồi yên được nữa.

Một buổi sáng, ông Minh đích thân đến bệnh viện ngoại ô. Ông đi qua dãy hành lang cũ kỹ, nghe tiếng bệnh nhân cười nói lẫn tiếng khóc. Khi y tá dẫn vào phòng, ông thấy một người phụ nữ tóc đã điểm bạc, dáng ngồi thẫn thờ bên cửa sổ. Bà quay lại – và đôi mắt ấy… chính là đôi mắt ông đã nhớ nhung suốt ba năm.
Ông nghẹn ngào: “Lan… là em phải không?”
Người phụ nữ run rẩy, đôi mắt mờ đục lóe sáng giây lát. Bà mấp máy môi: “Anh Minh…?” Rồi òa khóc.

Thì ra, sau vụ tai nạn, bà Lan không chết. Bà được một nhóm người tốt bụng cứu sống nhưng do chấn thương đầu nên mất trí nhớ, được chuyển vào bệnh viện này. Do không mang giấy tờ, bà trở thành “bệnh nhân vô danh”. Bệnh viện vốn thiếu nhân lực, không tìm cách xác minh thêm.
Ông Minh vừa mừng vừa đau. Mừng vì vợ còn sống, nhưng đau vì ba năm qua bà phải chịu đựng cô độc. Ông lập tức làm thủ tục nhận lại bà, đồng thời cho điều tra kỹ trách nhiệm của bệnh viện.

Ngày bà Lan trở về ngôi nhà quen thuộc, ông Minh mới thật sự tin rằng cuộc đời còn cho mình một phép màu. Ông nhìn Hạnh – cô gái ăn xin – với lòng biết ơn sâu sắc. Nhờ lời nói tưởng chừng hoang đường ấy, một gia đình đã tìm lại nhau.

Những ngày sau khi bà Lan trở về, căn biệt thự của ông Minh tràn ngập niềm vui. Bà dần hồi phục trí nhớ, tuy còn chập chờn nhưng đã nhận ra chồng và vài người thân quen. Ông Minh chăm sóc vợ từng chút, cố bù đắp cho những năm tháng mất mát.
Tuy nhiên, trong lòng ông vẫn vương nỗi băn khoăn: tại sao một người vợ, một người mẹ, lại có thể “biến mất” khỏi cuộc đời ông trong suốt ba năm mà không ai biết? Một tai nạn ngẫu nhiên sao có thể dẫn đến việc bà bị “bỏ quên” ở bệnh viện tâm thần mà không hề có thông báo chính thức?

Rồi một buổi chiều, khi kiểm tra lại hồ sơ bệnh viện mà thám tử cung cấp, ông Minh phát hiện một chi tiết lạ: trong biên bản nhập viện, có chữ ký xác nhận của “người thân”. Cái tên nguệch ngoạc, nhưng ông nhận ra – đó là chữ ký của trợ lý cũ, người từng thân cận bên ông và đột ngột xin nghỉ việc ngay sau vụ tai nạn.
Ông Minh lạnh người. Phải chăng có ai đó cố tình đưa vợ ông vào bệnh viện để ông tin rằng bà đã chết? Nếu vậy, mục đích là gì? Tài sản? Quyền lực trong công ty?

Trong khi ông chưa kịp điều tra sâu hơn, một buổi tối ông nhận được một phong bì lạ đặt trước cổng nhà. Bên trong là một mảnh giấy viết vội:
“Đừng đào bới quá sâu. Có những sự thật… sẽ khiến anh mất tất cả.”

Ông Minh siết chặt tờ giấy, ánh mắt rực lửa. Ông hiểu rằng cuộc hội ngộ với vợ chỉ mới là khởi đầu. Phía sau còn cả một bóng tối đang giăng bẫy. Nhưng lần này, ông thề sẽ đi đến tận cùng sự thật, cho dù cái giá phải trả có lớn đến đâu.