Ông Trí – một chủ doanh nghiệp lớn ở Sài Gòn – ngồi trong văn phòng sang trọng tầng 20, tay cầm chiếc điện thoại. Buổi sáng hôm ấy, ông quyết định sẽ gọi để thông báo cho thôi việc một nhân viên thân cận, người đã làm việc với ông gần mười năm. Lý do không phải vì người ấy kém cỏi, mà vì ông cảm thấy sự trung thành và nhiệt huyết đã phai nhạt. Trong thế giới kinh doanh lạnh lùng, ông tin mình không có chỗ cho sự nhân nhượng.
Ông nhập số điện thoại, lòng trĩu nặng. Nhưng thay vì nghe giọng quen thuộc, đầu dây bên kia vang lên giọng một cậu bé run run:
“Chú ơi, làm ơn đến giúp mẹ cháu… mẹ cháu đang bệnh nặng, không dậy nổi nữa.”
Ông Trí thoáng ngỡ ngàng. Định cúp máy, nhưng cậu bé khóc nấc lên, lời cầu cứu tha thiết khiến ông không nỡ. Ông hỏi vội địa chỉ, ghi lại, rồi đặt máy xuống bàn, đôi mắt hướng ra ngoài ô cửa kính rộng lớn. Dưới kia, dòng xe cộ cuồn cuộn, còn trong lòng ông, một sự do dự kỳ lạ dâng lên.
Lẽ ra ông có thể bỏ qua, coi như một cuộc nhầm lẫn. Nhưng tiếng khóc của đứa trẻ ấy vẫn vang vọng trong đầu. Một giọng nói sâu kín mách bảo ông: “Hãy thử một lần đi, biết đâu…”
Thế là, thay vì gọi lại để thông báo sa thải nhân viên kia, ông Trí rời văn phòng, lên xe, tìm đến con hẻm nhỏ nằm sâu trong một khu lao động nghèo. Một quyết định tưởng chừng nhỏ bé, nhưng rồi lại mở ra một chuỗi sự kiện không ai ngờ tới.
Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại ở đầu hẻm. Ông Trí bước xuống, đôi giày da bóng loáng lập tức trở nên lạc lõng giữa con đường đất ẩm thấp. Cậu bé tầm bảy tuổi chạy ra, đôi mắt đỏ hoe, tay kéo ông vội vã vào trong.
Căn phòng trọ chật chội, ẩm thấp. Trên chiếc giường ọp ẹp, một người phụ nữ gầy gò đang nằm, hơi thở nặng nhọc. Ông Trí thoáng sững sờ – cảnh tượng quá đối lập với cuộc sống xa hoa của ông.
Người mẹ cố gượng mở mắt, nhìn ông với ánh mắt lạ lẫm xen lẫn ngại ngần. Cậu bé thì thầm: “Chú ơi, làm ơn đưa mẹ cháu đến bệnh viện.”
Không suy nghĩ nhiều, ông bế người phụ nữ xuống xe, chở thẳng đến bệnh viện gần đó. Trong lúc chờ bác sĩ, ông ngồi ngoài hành lang, nhìn cậu bé ôm lấy tay mẹ mà lòng bỗng chùng xuống.
Bác sĩ cho biết chị bị suy nhược nặng do làm việc quá sức, lại không có điều kiện chăm sóc sức khỏe. Nếu chậm thêm chút nữa, hậu quả sẽ khó lường. Ông Trí lặng người. Bao nhiêu năm qua, ông chỉ quen nghe những con số hàng tỷ, những thương vụ khổng lồ, chứ chưa bao giờ ngồi cạnh một đứa trẻ khóc vì mẹ bệnh.
Khi thủ tục viện phí được đề cập, cậu bé cúi đầu, thì thào rằng cha đã mất sớm, mẹ một mình làm công nhân nuôi con, tiền bạc chẳng còn bao nhiêu. Ngay khoảnh khắc ấy, ông Trí tự động rút ví, ký vào giấy tạm ứng. Hành động ấy đến chính ông cũng thấy lạ: “Mình đang làm gì thế này?”
Nhưng trong ánh mắt biết ơn của cậu bé, ông cảm thấy một sự nhẹ nhõm mà bấy lâu nay không tìm thấy trong các cuộc thương thảo căng thẳng.
Những ngày sau đó, ông Trí nhiều lần ghé bệnh viện. Ban đầu chỉ là để chắc chắn người phụ nữ kia không trách ông vì đã “xuất hiện nhầm”, nhưng dần dần, ông lại thấy bản thân bị cuốn vào câu chuyện đời thường giản dị ấy.
Người mẹ tên là Hạnh, từng học giỏi nhưng phải nghỉ ngang để đi làm nuôi gia đình. Cuộc đời xô đẩy, chồng mất sớm, chị một mình bươn chải. Cậu con trai – bé Minh – ngoan ngoãn, lễ phép, luôn miệng nói rằng chỉ cần mẹ khỏe lại là đủ.
Ông Trí, giữa những cuộc họp ngập lịch và hợp đồng chồng chất, bắt đầu chờ đợi những khoảnh khắc được đến bệnh viện, mang cho Minh hộp cơm, hay ngồi nghe Hạnh kể vài câu chuyện đời. Trong lòng ông, một khoảng trống lạ lẫm dần được lấp đầy.
Rồi một buổi tối, khi ngồi trong xe, ông vô tình nhìn thấy tin nhắn nháp chưa gửi – số điện thoại của nhân viên thân cận kia vẫn còn trong máy. Ông nhớ lại lý do định cho thôi việc: sự “thiếu nhiệt huyết” mà ông cho rằng không thể chấp nhận. Nhưng giờ đây, sau khi chứng kiến sự chật vật của những phận người, ông chợt thấy suy nghĩ của mình quá khắt khe. Người nhân viên ấy có thể cũng có những nỗi lo riêng, những gánh nặng gia đình chẳng ai hiểu.
Ông không gọi nữa. Sáng hôm sau, thay vì thông báo sa thải, ông mời nhân viên ấy lên, nhẹ nhàng hỏi thăm về cuộc sống, rồi đưa ra đề xuất hỗ trợ thêm để họ có thể yên tâm làm việc.
Cuộc gọi nhầm ngày nào bỗng trở thành bước ngoặt. Nó không chỉ cứu một người phụ nữ và đem lại hy vọng cho một cậu bé, mà còn thay đổi cách một ông chủ nhìn về con người xung quanh.
Trong ánh nhìn cảm ơn của Hạnh và Minh, ông Trí nhận ra rằng: đôi khi, chính những điều ngẫu nhiên lại là sự sắp đặt để nhắc ta sống nhân văn hơn giữa nhịp đời hối hả.