Hai đứa trẻ song sinh mất tích sau bữa tiệc sinh nhật năm 2005, 10 năm sau, người mẹ phát hiện ra ĐIỀU NÀY trong bức ảnh gia đình hôm đó

Người ta vẫn nói rằng ký ức tuổi thơ là thứ đẹp đẽ nhất trong đời, nhưng với chị Hạnh, ký ức về sinh nhật năm 2005 lại trở thành nỗi ám ảnh. Đó là sinh nhật tròn 6 tuổi của hai bé song sinh – An và Bình. Căn nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội hôm ấy được trang trí bằng bóng bay đủ màu sắc, tiếng cười đùa của bạn bè, hàng xóm vang vọng khắp ngõ. Ai cũng nghĩ đó sẽ là một ngày hạnh phúc trọn vẹn của gia đình nhỏ. Nhưng chính khoảnh khắc lơ là ngắn ngủi đã biến ngày vui thành bi kịch.

Trong lúc khách khứa đông đúc, người lớn bận rộn dọn dẹp và nói chuyện, hai đứa trẻ bỗng dưng biến mất. Ban đầu, mọi người nghĩ chúng chỉ chạy sang nhà hàng xóm chơi trốn tìm. Nhưng sau 10, rồi 20 phút tìm kiếm không thấy, cả nhà bắt đầu hoảng loạn. Tiệc sinh nhật bị bỏ dở, cảnh sát được gọi đến. Họ lục soát từng góc nhà, từng bụi cây quanh xóm, rồi mở rộng ra các khu vực lân cận. Thế nhưng, An và Bình như bốc hơi giữa ban ngày.

Suốt nhiều năm, chị Hạnh và chồng đã kiệt quệ vì vừa chạy chữa tinh thần vừa tìm kiếm con. Những tờ rơi in hình ảnh hai bé được phát khắp nơi, từ chợ đến bến xe. Cảnh sát điều tra rồi lại khép hồ sơ vì không có manh mối. Dần dần, gia đình rơi vào bế tắc. Người cha sau đó không chịu nổi áp lực đã rời bỏ nhà, để lại chị Hạnh một mình trong căn nhà trống vắng, cùng nỗi đau không thể nguôi ngoai. Với chị, thời gian từ năm 2005 trở đi chỉ còn là những chuỗi ngày dài dằng dặc trong tuyệt vọng.

Mười năm trôi qua. Vào một buổi chiều mùa đông 2015, trong lúc dọn dẹp tủ cũ, chị Hạnh tình cờ tìm thấy một tập ảnh đã ố vàng theo thời gian. Đó là những tấm ảnh chụp trong ngày sinh nhật cuối cùng của An và Bình. Trái tim chị thắt lại, nước mắt ứa ra khi nhìn lại nụ cười hồn nhiên của con trong chiếc váy trắng, bộ áo sơ mi xanh nhỏ xinh. Nhưng rồi, trong một bức ảnh chụp chung cả gia đình cùng vài người bạn, chị bỗng rùng mình nhận ra một chi tiết lạ.

Ở góc trái của bức ảnh, có một người đàn bà đứng nép sau cánh cửa. Khuôn mặt bà ta chỉ lộ nửa, đôi mắt sắc lạnh như đang quan sát đám đông. Điều đáng nói là chị chưa từng nhớ có vị khách nào như vậy xuất hiện hôm ấy. Cảm giác bất an khiến chị phóng to bức ảnh. Bàn tay người phụ nữ ấy đang đặt lên vai bé Bình, dù cậu bé vẫn cười rạng rỡ. Hình ảnh ấy như một vết dao cứa thẳng vào tim chị. Tại sao bấy lâu nay chị không hề nhận ra chi tiết này?

Mang bức ảnh đến công an, chị mới biết rằng hình dáng người phụ nữ trong ảnh khá giống một đối tượng từng bị tình nghi liên quan đến đường dây buôn bán trẻ em năm đó, nhưng vì thiếu chứng cứ nên vụ án chìm xuồng. Phát hiện ấy thổi bùng lại hy vọng trong trái tim chị. Có thể nào con chị đã bị đưa đi ngay trong buổi tiệc sinh nhật, ngay trước mắt tất cả mọi người? Và có thể nào chúng vẫn còn sống đâu đó?

Từ ngày đó, chị Hạnh bắt đầu một hành trình mới. Không còn chỉ ngồi chờ đợi tin tức, chị lao vào tìm kiếm. Mỗi đêm, chị lên mạng, dò tìm các tổ chức hỗ trợ trẻ em mất tích, nhắn tin cho những diễn đàn, nhóm tình nguyện. Tấm ảnh năm 2005 được chị scan lại, phóng lớn khuôn mặt người đàn bà lạ kia rồi chia sẻ khắp nơi. Nhiều người bảo chị nên buông bỏ để sống tiếp, nhưng chị biết nếu dừng lại, chị sẽ chẳng còn lý do nào để tồn tại.

Dần dần, chị kết nối được với một nhóm thiện nguyện chuyên giúp các gia đình tìm kiếm con mất tích. Họ hướng dẫn chị cách gửi hồ sơ, đối chiếu với các báo cáo về trẻ bị đưa ra nước ngoài. Những cuộc gọi xuyên đêm, những chuyến đi đến các tỉnh thành xa lạ trở thành một phần đời thường mới. Có lần, chị tưởng chừng đã tìm thấy dấu vết ở biên giới phía Nam, nhưng rồi lại rơi vào ngõ cụt. Thế nhưng, khác với những năm trước, lần này chị không còn đơn độc. Cộng đồng mạng, những người lạ mặt, thậm chí cả học sinh sinh viên đều sẵn sàng chia sẻ, tìm kiếm, động viên chị.

Mỗi buổi sáng, chị vẫn mở cửa hàng tạp hóa nhỏ để mưu sinh, nhưng trong tim luôn khắc khoải một niềm tin: đâu đó, An và Bình vẫn còn tồn tại, có lẽ không nhớ về mẹ, nhưng chắc chắn vẫn mang dòng máu của chị. Và chính niềm tin ấy đã vực chị dậy sau bao năm tăm tối.

Chị biết hành trình còn dài, còn nhiều khúc quanh không lường trước. Nhưng ít nhất, nhờ bức ảnh ấy, chị đã tìm lại được một thứ: hy vọng. Hy vọng rằng một ngày nào đó, tiếng gọi “mẹ ơi” lại vang lên trong căn nhà đã quá lâu chìm trong im lặng.