Người ta vẫn nói, hôn nhân là chuyện của duyên số. Nhưng có những duyên số lại bắt đầu từ sự chênh lệch tuổi tác tưởng như chẳng thể dung hòa. Câu chuyện của ông Lã, 70 tuổi, cưới cô gái 18 tuổi về làm vợ hai, không chỉ khiến cả làng xôn xao, mà còn mở ra một chuỗi biến cố khó ai ngờ tới. Đêm động phòng tưởng như yên ả, lại trở thành khởi đầu cho một bi kịch không ai muốn đối diện.
Ông Lã là một lão nông giàu có trong vùng, tuổi đã 70 nhưng vẫn còn khỏe mạnh, hằng ngày vẫn chống gậy đi quanh ruộng, coi thợ làm. Người ta bảo ông “trời thương” khi ngoài của cải còn được ban cho sức khỏe dẻo dai. Vợ cả của ông đã mất sớm, để lại cho ông hai con trai nhưng đều mải bươn chải xa quê, không mấy khi về thăm. Đến tuổi gần đất xa trời, ông khát khao có thêm đứa con út để nối dõi, giữ hương hỏa, cũng để vơi bớt cô đơn trong căn nhà rộng lạnh lẽo.
Cô gái 18 tuổi tên Hạnh, con nhà nghèo cuối xóm. Cha mất sớm, mẹ bệnh tật, nhà lại còn khoản nợ vay chưa trả. Hạnh vốn hiền lành, ước mơ giản dị chỉ là thoát cảnh nghèo, lo được thuốc thang cho mẹ. Khi bà mối ngỏ lời, mẹ Hạnh đắn đo lắm, nhưng cuối cùng gật đầu: “Thôi thì con cũng coi như đổi đời, mẹ cũng bớt gánh nặng”. Vậy là đám cưới diễn ra trong sự bàn tán xôn xao của cả làng. Người thì trách: “Ông già bảy mươi còn ham hố”. Người lại thương: “Con bé còn xanh non đã bước vào cảnh làm vợ người ta”.
Ngày cưới, trống giong kèn thổi, mâm cao cỗ đầy. Ông Lã mặc áo dài đỏ, mặt hớn hở như trai tân. Hạnh thì ngồi thu mình trong bộ váy cưới thuê, đôi mắt long lanh chẳng rõ vui hay buồn. Đêm ấy, người ta trêu đùa: “Ông Lã được trẻ lại hai mươi tuổi.” Nhưng chính trong đêm động phòng, khi mọi sự vừa chạm đến cao trào, một biến cố bất ngờ ập xuống khiến cả hai người run rẩy.
Căn phòng cưới được trang trí đèn hoa đỏ thắm, nến lung linh. Ông Lã vốn hý hửng, coi đêm ấy như minh chứng cho bản lĩnh tuổi già. Hạnh thì ngại ngùng, vừa sợ vừa tủi. Nàng chưa từng nghĩ cuộc đời lại rẽ sang một lối gấp gáp đến vậy. Khi mọi thứ bắt đầu trở nên gần gũi, Hạnh gồng mình chịu đựng, cố làm tròn bổn phận. Thế nhưng, chưa đầy nửa canh giờ, ông Lã bỗng tái mặt, thở gấp, tim đập loạn nhịp.
“Ông sao thế?!” – Hạnh hoảng loạn, run run lay vai chồng.
Ông Lã ôm ngực, mồ hôi túa ra như tắm. Tiếng thở gấp gáp át cả tiếng trống hội ngoài xa còn vang vọng. Hạnh bật khóc, vừa vội mặc lại quần áo vừa chạy ra gọi người. Hàng xóm nghe tiếng kêu thất thanh, ùa đến. Trong chốc lát, cả căn nhà rộn ràng ban ngày nay ngập trong tiếng khóc, tiếng hô hoán. Người ta vội đưa ông ra trạm xá. Đêm ấy, cả làng mất ngủ.
Tin tức lan nhanh: “Ông Lã mới cưới vợ trẻ, chưa kịp trọn vẹn thì ngã bệnh.” Người cười cợt, người thương cảm, kẻ lại xì xào: “Trời phạt đấy thôi, già rồi còn ham!” Nhưng với Hạnh, cô gái mười tám tuổi vừa trở thành vợ, chưa kịp quen hơi chồng đã phải đứng trước nguy cơ góa bụa.
Ông Lã may mắn qua khỏi cơn nguy kịch sau mấy ngày điều trị, nhưng sức khỏe suy sụp hẳn. Bác sĩ khuyên phải kiêng khem, nghỉ ngơi tuyệt đối, không được lao lực hay xúc động mạnh. Cả làng lại có thêm chuyện để bàn: “Vậy thì lấy vợ hai để làm gì nữa?”.
Hạnh trở thành tâm điểm của dư luận. Người thương thì bảo: “Con bé còn trẻ, số khổ, chưa kịp hưởng đã thành khổ hạnh.” Người ác miệng thì nói: “Chắc do nó mà ông mới lăn ra thế.” Hạnh sống trong cảnh nửa dở nửa dang: không thể bỏ đi vì đã mang danh vợ hai, nhưng ở lại thì như đeo gánh nặng.
Trong căn nhà rộng lớn, ông Lã không còn hớn hở như ngày cưới. Ông im lặng nhiều hơn, ánh mắt lộ vẻ bất an. Ông hiểu mình không còn bao nhiêu thời gian, cũng không thể cho Hạnh một đứa con như lời hứa ban đầu. Giữa đêm khuya, ông nhiều lần thở dài, tự hỏi: “Mình có ích kỷ quá không? Lôi con bé vào cuộc đời đã gần tàn của mình chỉ để thỏa nỗi khao khát nối dõi?”
Hạnh vẫn ngày ngày chăm sóc chồng, kiên nhẫn nấu cháo, sắc thuốc. Nhưng trong lòng, một khoảng trống mênh mông mở ra. Tuổi mười tám, bạn bè đồng trang lứa còn đang tung tăng cắp sách đến trường, còn cô lại gắn đời mình với một người đàn ông già nua, bệnh tật.
Câu chuyện dừng lại ở đây, không có hồi kết rõ ràng, chỉ còn những ánh mắt xót xa của làng xóm, và nỗi niềm khó nói thành lời của hai con người – một già, một trẻ – bị trói buộc trong sợi dây duyên phận đầy ngang trái.