Bố nói nghỉ hè đưa con gái đi du lịch biển Cửa Lò rồi mất tích biệt tăm, 10 năm sau người mẹ nhận được lá thư mới ng-ã ng-ửa

“Có những ngày, ta cứ ngỡ mình đang nắm chặt hạnh phúc trong tay… cho đến khi nó biến mất, chỉ để lại một khoảng trống mênh mông như chính biển cả kia.”

Mùa hè năm ấy, Loan háo hức chuẩn bị hành lý cho chuyến đi biển Cửa Lò cùng chồng – anh Hòa – và cô con gái nhỏ mới lên bảy tuổi. Đó là lần đầu tiên gia đình cô có một kỳ nghỉ đúng nghĩa. Loan vẫn nhớ như in cái cách Hòa cười tươi khi hứa:
“Lần này anh sẽ đưa hai mẹ con đi thật vui. Cửa Lò nắng đẹp, cát mịn, chắc con bé thích lắm.”

Chuyến xe khách từ Hà Nội về Nghệ An chật chội, oi bức, nhưng niềm vui khiến ai cũng rộn ràng. Con gái Loan, bé Ngân, líu lo suốt chặng đường, đôi mắt to tròn ngập tràn mong chờ. Đến nơi, cả gia đình thuê một phòng trọ nhỏ ven biển. Buổi chiều hôm ấy, Hòa dắt tay con chạy tung tăng trên bãi cát, còn Loan ngồi xa xa ngắm hai bóng người thân thương trong ánh hoàng hôn, lòng thấy bình yên lạ thường.

Nhưng sự bình yên ấy chẳng kéo dài lâu.

Sáng hôm sau, Hòa nói sẽ đưa Ngân đi mua đồ lưu niệm. Loan mệt nên bảo để chồng con đi trước. Thế nhưng, cả buổi sáng, rồi buổi chiều, hai người vẫn không quay lại. Loan bắt đầu lo lắng. Cô chạy dọc bãi biển tìm kiếm, hỏi thăm khắp nơi, nhưng không ai thấy. Đêm xuống, lòng Loan rối bời, vừa hoảng sợ vừa khó tin.

Ngày thứ hai, công an địa phương vào cuộc. Loan hoảng hốt, cố gắng khai từng chi tiết: anh Hòa mặc áo trắng, quần short xanh, con gái mặc váy hồng có in hình con thỏ. Nhưng càng tìm, manh mối càng mờ mịt. Cuối cùng, vụ việc được kết luận là mất tích, không có dấu vết tội phạm rõ ràng.

Loan trở về Hà Nội trong nỗi đau cắt lòng. Hàng xóm xì xào, kẻ thương hại, người nghi ngờ. Có người nói Hòa bỏ đi theo người khác, có kẻ bảo hai cha con gặp nạn ngoài biển. Loan không tin vào điều gì, chỉ sống trong một khoảng trống hoang hoải, vừa nhớ nhung vừa hy vọng mong manh. Mười năm trời, cô kiên nhẫn tìm kiếm tin tức, từ cơ quan công an cho đến những diễn đàn tìm người thân. Nhưng tất cả đều im lặng, như thể hai cha con đã bị biển nuốt chửng.

Thời gian dần dà trôi qua. Loan học cách chấp nhận sự vắng bóng. Cô quay về công việc may đo nhỏ ở nhà, tự lo miếng cơm manh áo. Những đêm mưa, tiếng xe ngoài phố làm cô giật mình tưởng chừng có ai quay về. Nhưng khi nhìn vào căn phòng trống, chỉ có tiếng kim đồng hồ lặng lẽ nhói vào tim.

Bạn bè khuyên cô đi bước nữa, nhưng Loan gạt đi. Trong lòng cô, tình yêu dành cho Hòa chưa bao giờ nguôi. Còn về Ngân, mỗi khi nhìn thấy con trẻ cùng lứa ngoài ngõ, cô lại day dứt khôn nguôi. Câu hỏi “Con bé giờ ở đâu, sống chết ra sao?” cứ gặm nhấm trái tim người mẹ.

Năm thứ tám sau ngày mất tích, sức khỏe Loan yếu hẳn. Cô mắc chứng mất ngủ kinh niên, tóc điểm bạc, gương mặt già đi nhanh chóng. Thế nhưng, trong căn phòng đơn côi, lúc nào cô cũng để sẵn một chiếc vali nhỏ. Vali ấy chứa vài bộ quần áo trẻ con, một con gấu bông đã cũ, và tấm hình chụp gia đình ba người ở Cửa Lò ngày cuối cùng. Loan nói với chính mình: “Nếu con bé trở về, mẹ sẽ mặc quần áo mới cho con, sẽ ôm con vào lòng…”

Đêm nào trước khi ngủ, cô cũng thắp hương trước bàn thờ nhỏ, khấn:
“Nếu hai bố con còn sống, xin trời đất cho con gặp lại. Nếu không, xin cho con biết một lời, để thôi mỏi mòn chờ đợi.”

Mười năm, mọi thứ tưởng như đã chìm vào quên lãng. Cho đến một buổi chiều tháng Bảy, khi Loan đang dọn hàng thì có người đưa cho cô một phong bì thư. Người đưa chỉ nói ngắn gọn: “Có người gửi chị. Không rõ từ đâu.”

Lá thư cũ, giấy đã ố vàng, trên bì ghi rõ tên Loan, nét chữ quen thuộc đến nhói tim – chính là chữ của Hòa. Tay cô run run, tim đập dồn dập. Ngồi xuống ghế, Loan từ từ mở phong bì, và trong khoảnh khắc đọc những dòng chữ đầu tiên, cả thế giới của cô như sụp đổ thêm lần nữa.

“Loan à, nếu em đọc được những dòng này, nghĩa là anh vẫn còn sống đâu đó, nhưng không thể về với em.” – dòng mở đầu khiến Loan choáng váng.

Trong thư, Hòa kể rằng chuyến đi năm ấy không phải là ngẫu nhiên. Anh đã mắc nợ một khoản tiền lớn do làm ăn thất bại. Bọn người cho vay đã đe dọa, và chuyến du lịch kia thực chất là kế hoạch chạy trốn. Anh dự định đưa vợ con đi cùng, nhưng đến phút cuối chỉ kịp ôm con bỏ chạy vì kẻ xấu bám sát. Loan bị bỏ lại trong vô thức của một âm mưu mà anh không kịp giải thích.

Anh viết rằng mười năm qua, anh và Ngân phải sống lẩn trốn, thay tên đổi họ. “Con bé lớn rồi, nó vẫn nhớ mẹ. Anh day dứt mỗi ngày. Nhưng kẻ thù chưa buông tha, anh không dám xuất hiện. Nếu một ngày yên ổn, anh sẽ đưa con về.”

Loan đọc đến đây, nước mắt trào ra, bàn tay run bắn. Hàng nghìn câu hỏi dồn dập trong đầu: Vì sao Hòa không tin tưởng cô để cùng gánh vác? Vì sao nỡ mang con đi, để lại cô trong tuyệt vọng? Thư không ghi địa chỉ cụ thể, chỉ có dòng cuối: “Hãy tin rằng anh vẫn yêu em. Hãy tha thứ cho anh nếu có thể.”

Từ hôm ấy, cuộc sống của Loan bị xáo trộn hoàn toàn. Niềm vui khi biết con còn sống xen lẫn nỗi đau bị phản bội. Mỗi đêm, cô cầm lá thư đọc đi đọc lại, hy vọng tìm ra manh mối. Nhưng tất cả chỉ là những mảnh ghép rời rạc, không có con đường dẫn đến sự thật trọn vẹn.

Mười năm mòn mỏi, giờ cô biết con gái mình vẫn tồn tại đâu đó trên thế giới, nhưng khoảng cách lại càng xa vời. Có hôm, Loan nghĩ đến chuyện tìm đến công an, nhưng rồi dừng lại. Nếu đúng như Hòa nói, liệu làm thế có hại cho con không?

Câu chuyện khép lại trong căn phòng nhỏ, với người đàn bà ngồi bên ngọn đèn dầu leo lét, tay ôm lá thư, mắt nhìn xa xăm. Ngoài kia, tiếng xe vẫn ngược xuôi, như dòng đời cuốn trôi bao số phận.

Có thể một ngày nào đó, Hòa và Ngân sẽ trở về. Cũng có thể, lá thư chỉ là một dấu chấm lửng của số phận, để lại cho Loan một niềm hy vọng mong manh, cùng nỗi đau không lời giải đáp

Một chiều mùa thu, trời Hà Nội lất phất mưa. Loan đang lom khom gấp vải trong tiệm thì bất ngờ có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ không mạnh, mà run rẩy, dè dặt, như thể người bên ngoài cũng hồi hộp chẳng kém.

Loan ngẩng đầu, lòng bỗng thoáng qua một linh cảm khó tả. Cô bước ra mở cửa. Trước mắt là một cô gái khoảng mười bảy tuổi, gương mặt thanh thoát, đôi mắt to tròn ngấn nước. Ánh nhìn ấy, Loan tưởng như đã thấy ở đâu rồi – chính là trong tấm ảnh cũ chụp bé Ngân năm nào.

“Mẹ…” – cô gái run run gọi, giọng nghẹn lại.

Loan chết lặng. Đôi tay cô run bần bật, không dám tin vào mắt mình. Rồi bản năng của người mẹ trỗi dậy, cô ôm chầm lấy con gái, khóc nấc như đứa trẻ. Bao nhiêu năm mòn mỏi, bao đêm dài thao thức, cuối cùng giây phút này cũng đến.

Ngân kể lại, sau bao năm lẩn trốn cùng cha, cô đã lớn và dần hiểu chuyện. Hòa vẫn luôn nhắc con nhớ về mẹ, nhưng vì nợ nần chưa dứt, ông không dám cho hai mẹ con gặp lại. Gần đây, khi mọi chuyện tạm lắng, Ngân quyết định tìm về, bất chấp lời dặn “đừng liên lạc kẻo nguy hiểm”.

Loan nghe con kể, lòng vừa vui vừa lo. Nỗi hận trách Hòa vẫn còn đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt con, cô chỉ thấy tình mẫu tử dâng trào.

“Con cứ ở đây với mẹ. Mọi chuyện khác để mẹ lo.” – Loan khẽ thì thầm.

Cả đêm hôm ấy, hai mẹ con nằm cạnh nhau, như chưa từng có mười năm xa cách. Loan nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, sợ rằng chỉ cần lơ là, con sẽ lại biến mất như trước.

Ngoài cửa sổ, mưa thu rơi lách tách, gió se se thổi. Một chương đời đầy nước mắt đã khép lại, và một chương mới đang mở ra – chưa ai biết sẽ bình yên hay lại giông bão. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc ấy, người mẹ đã có lại đứa con gái của mình, và trái tim tưởng chừng nguội lạnh bỗng nhen lên ngọn lửa ấm áp.