Cơn mưa rừng bất chợt trút xuống đèo Bảo Lộc như một tấm màn dày đặc, che mờ cả tầm mắt. Lan rùng mình, hai tay siết chặt lấy quai ba lô đã sũng nước. Quần áo dán chặt vào da thịt, lạnh buốt. Bên cạnh cô, Mai cố nhoài người che cho Hạnh, người bạn thấp bé nhất nhóm, đang run lẩy bẩy.
Tiếng mưa quất vào mặt đường, hòa cùng tiếng động cơ xe cộ vọng lại từ xa khiến bước chân ba cô gái càng lúc càng nặng trĩu. Lan thầm trách mình – tại sao lại nằng nặc rủ bạn bè đi chuyến này? Chỉ một chiếc xe khách hỏng máy giữa đường mà cả nhóm lâm vào cảnh khổ sở, trơ trọi giữa đèo vắng. Nỗi sợ cứ len lỏi trong lòng: nếu chẳng có ai đi qua, họ sẽ phải dầm mưa đến bao giờ? Nếu lỡ có xe tải trượt phanh, liệu có ai còn cơ hội về nhà?
Khi chiếc xe tải màu xám bạc chậm rãi dừng lại trước mặt, cả ba như thấy một phép màu. Người đàn ông tài xế mở cửa, giọng khàn khàn nhưng ấm:
– Ba đứa lên xe đi, ướt thế này cảm lạnh mất.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt họ chạm nhau – lo lắng, băn khoăn, và cả sự biết ơn chưa kịp nói thành lời. Mai là người bước lên đầu tiên, tim đập thình thịch, vừa sợ vừa hy vọng. Khi cánh cửa xe khép lại, tiếng mưa bỗng bị chặn ngoài kia, thay bằng hơi ấm lạ lẫm trong cabin. Lan ngồi nép bên cửa, mắt nhòe nước mưa hòa lẫn nước mắt, thì thầm:
“Cảm ơn trời, ít ra tụi mình không còn phải đi bộ nữa.”
Họ đâu ngờ, chính khoảnh khắc ấy đã mở ra một chuyến đi mang theo sự ám ảnh dài lâu.
Cabin xe tải không rộng, nhưng đủ khiến ba cô gái thấy mình an toàn giữa mưa gió. Ông Hùng – người tài xế – đưa cho họ chiếc khăn cũ. Bàn tay sần sùi, chai sạn ấy khiến Mai bất giác nghĩ đến cha mình, người cũng rong ruổi với nghề lái xe khách. Trong lòng cô dấy lên cảm giác thân thuộc kỳ lạ, như thể đã quen ông từ lâu.
Lan lau giọt nước trên má, nhưng nỗi run rẩy chưa tan. Cô cứ nhìn ra ngoài cửa kính, nơi những vệt mưa xóa nhòa khung cảnh. Trong đầu vang lên hàng loạt câu hỏi: “Nếu chú ấy không dừng lại thì sao? Nếu mình lỡ ngã quỵ giữa đèo thì sao?” Nỗi sợ chết ngợp lấy cô, khiến ngực nghẹn lại.
Ông Hùng phá vỡ sự im lặng bằng câu chuyện đời lái xe. Giọng kể chậm rãi, xen lẫn tiếng gạt nước quét qua đều đều. Ông nói về những đêm dài thức trắng, những lần chứng kiến tai nạn ngay trước mắt. Hạnh – vốn là cô gái ít nói – ngồi nghe, bàn tay nắm chặt gấu áo. Trong ánh mắt cô, có một nỗi hoang mang mơ hồ: “Phải chăng cuộc đời này quá mong manh? Chỉ một khúc cua, một cơn mưa, là số phận đổi khác?”
Lan lấy hết can đảm để hỏi:
– Chú… có bao giờ thấy sợ khi đi qua đèo không?
Ông Hùng khẽ cười, cái cười như từng trải quá nhiều:
– Sợ chứ. Nhưng sợ thì mới cẩn thận. Chạy xe cũng giống như sống đời, lúc nào cũng phải giữ tay lái vững, nếu không thì dễ mất hết.
Lời ông lắng lại trong lòng ba cô gái. Họ nghĩ đến bản thân – tuổi trẻ đang hăm hở mơ ước, mà đôi khi cứ xem nhẹ những hiểm nguy. Mưa ngoài kia như tiếng nhắc nhở: cuộc đời chẳng bao giờ dễ dàng như ta tưởng.
Bất chợt, phía trước vang lên một tiếng động lớn. Chiếc xe khách trượt ngang chắn đường, ánh đèn pha hắt sáng loang loáng trong màn mưa. Ông Hùng đạp phanh gấp, xe tải rung lắc dữ dội.
Lan hét lên, tay vô thức nắm chặt lấy Mai. Cả ba như nín thở, tim dồn dập, đầu óc trống rỗng. Chỉ một tích tắc, mọi thứ như rơi xuống vực thẳm.
Khi xe dừng hẳn, không khí trong cabin đặc quánh. Chỉ còn tiếng tim đập hoảng loạn và hơi thở gấp gáp. Mai áp tay lên ngực, cảm thấy mình vẫn còn sống, nước mắt lã chã tuôn. Hạnh cúi đầu, môi run run:
– Nếu trễ một giây… chắc tụi mình…
Câu nói bỏ lửng, nghẹn lại. Ông Hùng rít một hơi dài, bàn tay còn run, nhưng ánh mắt cứng rắn:
– Đèo này… không hiền đâu. Nhiều người đã nằm lại rồi.
Lời ông khiến Lan lạnh sống lưng. Cô nhìn ra ngoài – xác chiếc xe khách chắn ngang đường, tiếng người la hét, hỗn loạn. Trong khoảnh khắc, Lan nhận ra sinh mạng con người thật mong manh, chỉ treo lơ lửng giữa sự sống và cái chết.
Khi đường được giải tỏa, xe tải tiếp tục lăn bánh. Nhưng bầu không khí trong cabin chẳng còn như trước. Ba cô gái im lặng, ánh mắt hướng vào khoảng không trước mặt. Trong họ, những suy nghĩ chồng chéo: nỗi sợ hãi, sự biết ơn, và một câu hỏi không lời đáp – liệu đời mình sẽ còn bao lần phải đối diện với ranh giới sinh tử như thế?
Mai lén nhìn ông Hùng. Bóng dáng ông trong ánh đèn mờ như khắc sâu vào ký ức. Người đàn ông xa lạ ấy đã trở thành nhân chứng cho một bước ngoặt vô hình trong tuổi trẻ của họ.
Xe tải chầm chậm xuống hết đèo. Mưa vẫn rơi, nhưng ba cô gái đã không còn chỉ thấy ướt lạnh. Họ thấy mình đã trưởng thành thêm một chút, mang trong tim một vết hằn sâu khó xóa.
Chuyến xe định mệnh khép lại ở đó. Nhưng trong lòng họ, câu chuyện vẫn còn dang dở – như một cái kết mở, để mỗi người sau này, khi nhớ lại, sẽ tự tìm ra câu trả lời cho riêng mình.