Cô b;é khóc nức nở và v-an x-in mẹ kế “Đừng làm h;ại chúng con”. Đột nhiên, người cha giám đốc của cô bé đến nhà và h/é/t lên…

Tiếng khóc nấc vang lên giữa căn nhà tối tăm, mùi ẩm mốc thoang thoảng. Cô bé Hân, 10 tuổi, ôm chặt em trai mới sinh trong lòng. Gương mặt non nớt của em bé đỏ bừng vì khóc, đôi bàn tay bé xíu vô lực quơ quơ trong không khí. Trước mặt hai chị em, người mẹ kế với ánh mắt lạnh lẽo đang nắm chặt một cây gậy chổi, giọng đanh thép:

“Im ngay, nếu không cả hai đứa sẽ biết tay ta!”

Hân run rẩy, gương mặt đầm đìa nước mắt, bật lên tiếng van xin tuyệt vọng:
“Xin mẹ… đừng làm hại chúng con. Em còn nhỏ lắm, nó không biết gì hết…”

Cảnh tượng ấy như một vết dao cắt vào tim. Kể từ khi bố đi công tác xa, mẹ kế dần bộc lộ bộ mặt thật. Bà ta thường bắt Hân làm hết việc nhà: rửa chén, quét nhà, giặt đồ. Nếu Hân làm chậm hoặc lỡ tay làm vỡ thứ gì, cái tát, cái mắng nhiếc sẽ giáng xuống không chút thương tiếc.

Ban đầu Hân chỉ nghĩ “cố chịu một chút, đợi bố về là mọi chuyện sẽ khác”. Nhưng ngày qua ngày, tình hình tệ hơn. Mẹ kế ngày càng hay cáu gắt, thậm chí còn ghen tức khi thấy bố gọi điện hỏi thăm con gái nhiều hơn hỏi thăm mình. Và giờ đây, sự tức giận ấy đổ hết lên đầu hai đứa trẻ.

Trong khoảnh khắc tưởng chừng tuyệt vọng, cánh cửa bật mở. Một giọng đàn ông trầm vang lên, chứa đầy phẫn nộ:
“Cô đang làm gì thế này?!”

Người cha – ông Hoàng, giám đốc một công ty xây dựng lớn – vừa trở về. Ông đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt giận dữ nhìn cảnh tượng vợ kế giơ chổi, còn con gái và con trai thì co ro sợ hãi.

Không khí như đông cứng lại. Hân òa khóc, lao về phía cha:
“Bố ơi, cứu chúng con!”

Ông Hoàng giật lấy cây chổi từ tay vợ kế, ném sang một bên. Ông quát lớn:
“Cô giải thích đi, tại sao lại đánh đập con tôi như vậy?”

Mẹ kế – bà Thu – tái mặt, ấp úng:
“Anh… anh hiểu lầm rồi. Em chỉ… em chỉ dọa cho nó sợ để nó nghe lời thôi. Chứ em đâu có định làm hại thật…”

Ông Hoàng nhìn thẳng vào mắt vợ. Bao nhiêu nghi ngờ dồn nén bấy lâu bỗng hiện rõ. Những lần gọi điện, Hân thường ấp úng, chỉ nói “con ổn” rồi im lặng. Ông từng nghĩ con gái chỉ nhớ mẹ ruột nên ít chia sẻ. Giờ thì mọi chuyện quá rõ ràng.

“Nghe lời? Nó mới 10 tuổi, còn em trai nó thì chưa đầy một tháng tuổi! Cô xem thế này là dạy dỗ à?!” – ông gằn giọng.

Hân ôm chặt lấy cha, vừa khóc vừa kể hết: việc bị bắt làm việc nhà đến tận khuya, việc bị mắng chửi khi bố đi vắng, thậm chí có lần bị bỏ đói. Ông Hoàng càng nghe càng tức, bàn tay siết chặt run lên.

Bà Thu cố vớt vát:
“Anh Hoàng, em chỉ vì muốn chúng nó nên người. Anh đi suốt, ai lo cho chúng ngoài em? Nếu em có lỡ tay thì cũng vì mệt mỏi thôi…”

Nhưng ông Hoàng đã không còn tin. Ông gọi điện ngay cho bà giúp việc cũ – người từng chăm Hân từ nhỏ – và dặn:
“Ngày mai quay lại nhà ngay. Tôi sẽ lo mọi thứ.”

Đêm hôm đó, Hân ngủ trong vòng tay cha. Dù còn sợ hãi, nhưng sự xuất hiện kịp lúc của bố khiến cô bé thấy an toàn hơn bao giờ hết. Em trai trong nôi cũng ngủ yên, không còn tiếng khóc nấc nghẹn.

Trong căn phòng bên cạnh, bà Thu trằn trọc. Gương mặt bà méo mó bởi sự tức tối và lo lắng. Lần đầu tiên, bà nhận ra vị trí của mình trong căn nhà này đang lung lay.

Sáng hôm sau, ông Hoàng đưa con gái đến trường. Ông dừng lại trước cổng, cúi xuống nói với Hân:
“Từ nay, con cứ yên tâm học hành. Bố sẽ luôn ở bên con.”

Hân gật đầu, nụ cười run run nhưng ấm áp. Cô bé biết rằng lần này, mọi chuyện đã khác.

Về phần bà Thu, vài ngày sau, bà chủ động xin rời khỏi ngôi nhà. Không còn cớ gì để bào chữa, bà thu xếp đồ đạc rồi rời đi trong im lặng. Ông Hoàng không ngăn cản. Ông hiểu, một người phụ nữ có thể đối xử tàn nhẫn với con trẻ thì không xứng đáng bước tiếp cùng ông.

Cuộc sống dần ổn định trở lại. Bà giúp việc trở lại, chăm em bé chu đáo. Hân có thời gian rảnh để học và chơi như bao bạn bè đồng trang lứa. Mỗi tối, ông Hoàng về nhà sớm hơn, cùng con gái đọc sách, bế em trai ru ngủ. Những bữa cơm gia đình lại đầy ắp tiếng cười.

Có lần, Hân ôm lấy bố thì thầm:
“Con từng sợ sẽ chẳng ai bảo vệ con. Nhưng hôm bố về, con thấy như cả thế giới mở ra ánh sáng.”

Ông Hoàng lặng người, siết chặt vai con. Với ông, công việc giám đốc có thể bận rộn đến đâu, nhưng chẳng điều gì quan trọng hơn sự bình yên của hai đứa trẻ.

Từ nỗi đau, họ học được cách trân trọng hạnh phúc. Và với Hân, ký ức về giây phút van xin trong căn nhà tối hôm nào mãi là dấu mốc để cô biết rằng: tình yêu và sự bảo vệ của người cha là điểm tựa vững chắc nhất trong đời.