“Đêm mưa tầm tã, tôi và con trai đứng trước cổng sắt lạnh ngắt. Sau lưng là tiếng đóng cửa dứt khoát của chồng và gia đình anh ấy, như cắt đứt sợi dây ràng buộc cuối cùng. Tôi chỉ kịp hỏi: ‘Làm sao các người có thể sống thiếu tôi?’ Nhưng đáp lại chỉ là im lặng.”
Tôi tên Mai, 32 tuổi, một người phụ nữ bình thường, làm kế toán cho một công ty nhỏ. Tôi lấy Tuấn – chồng tôi – khi mới 25 tuổi. Lúc đó, anh hiền lành, có công việc ổn định và hứa hẹn một tương lai ấm êm. Nhưng cuộc sống không giống như tôi tưởng tượng.
Khi mới về làm dâu, tôi sống cùng bố mẹ chồng. Mẹ chồng khắt khe, luôn xét nét từ cách tôi nấu ăn đến việc chăm con. Tôi nhẫn nhịn, nghĩ rằng “thôi thì phụ nữ phải chịu đựng để giữ hòa khí”. Nhưng càng ngày, mâu thuẫn càng dày. Chồng tôi lại không bao giờ đứng về phía tôi. Anh im lặng hoặc chỉ nói “em đừng làm lớn chuyện”.
Ngày định mệnh ấy đến khi gia đình Tuấn quyết định bán căn nhà đang ở để lấy vốn đầu tư cho em trai anh mở cửa hàng. Tôi phản đối, vì đó cũng là nơi con tôi cần có một chỗ ổn định. Nhưng lời tôi bị bỏ ngoài tai. Khi tôi gay gắt phản ứng, họ cho rằng tôi “cản trở tương lai gia đình”. Và rồi, trong một cuộc cãi vã, họ bảo tôi và con hãy ra đi.
Tôi ôm con, chỉ mang theo vài bộ quần áo, đứng giữa mưa. Tôi nghẹn ngào nói với họ câu cuối: “Làm sao các người có thể sống thiếu tôi?” Nhưng họ chỉ lạnh lùng đóng cửa.
Đêm ấy, tôi phải dắt con đến thuê một căn phòng trọ nhỏ, ẩm thấp. Con trai mới 5 tuổi, khóc nức nở hỏi: “Mẹ ơi, sao bố không cho con ở nhà nữa?” Tôi không biết trả lời sao, chỉ ôm con thật chặt.
Những ngày đầu thật sự khắc nghiệt. Tôi vừa đi làm ở công ty, vừa phải lo kiếm thêm việc ngoài giờ để nuôi con. Có những hôm chỉ có mì tôm và trứng, tôi vẫn cố cười với con: “Món này ngon lắm, con ăn thử đi.”
Tôi bắt đầu nhận thêm việc làm sổ sách cho các tiệm nhỏ, thậm chí ban đêm còn nhập dữ liệu thuê. Tôi không có nhiều vốn, nhưng tôi có kiến thức kế toán và sự kiên trì. Sau một năm, tôi tiết kiệm được một khoản, quyết định mở một dịch vụ kế toán online cho các hộ kinh doanh. Ban đầu chỉ có vài khách, rồi họ giới thiệu bạn bè, dần dần khách hàng tăng.
Con trai chính là động lực của tôi. Mỗi lần mệt mỏi, chỉ cần nhìn con ngủ ngon, tôi lại có thêm sức mạnh. Tôi dạy con lễ phép, dạy con không được oán trách bố hay gia đình nội, chỉ nói: “Người lớn có lựa chọn của họ, con chỉ cần sống tốt là được.”
Ba năm trôi qua, từ một người phụ nữ bị đuổi ra khỏi nhà, tôi đã có một văn phòng nhỏ, thuê được 3 nhân viên. Tôi và con cũng dọn ra một căn hộ chung cư ấm cúng, không xa trường học. Dù còn nhiều vất vả, nhưng ít nhất tôi và con đã có cuộc sống riêng, không phụ thuộc ai.
Một buổi chiều, tôi đang làm việc thì có cuộc điện thoại từ Tuấn. Giọng anh khàn đặc: “Mai… anh xin lỗi. Bố mẹ và em trai giờ lâm nợ nần, nhà đã bán, cửa hàng phá sản. Bố mẹ muốn gặp em… Anh cũng…”
Tôi lặng người vài giây. Ký ức về cái đêm mưa năm ấy ùa về. Nhưng tôi không còn là Mai yếu đuối ngày nào. Tôi bình thản: “Anh và gia đình anh đã chọn rồi. Tôi đã tự nuôi con, tự gây dựng mọi thứ. Giờ anh còn tư cách gì để gọi tôi?”
Ngày hôm sau, họ tìm đến tận văn phòng tôi. Mẹ chồng, từng người đã đuổi tôi đi, giờ ngồi cúi đầu: “Mai, mẹ sai rồi. Con quay về giúp gia đình được không?”
Tôi nhìn họ, không còn oán hận, chỉ thấy một chút xót xa. Tôi nói chậm rãi:
“Ngày xưa, các người nghĩ không có tôi vẫn sống tốt. Giờ thì ngược lại. Tôi không trả thù, nhưng tôi sẽ không quay về. Tôi chỉ lo cho con tôi. Hối hận này, các người tự chịu.”
Họ im lặng, còn tôi quay đi, lòng nhẹ nhõm. Tôi biết mình đã thực sự bước qua quá khứ.
Từ đó, tôi sống cho bản thân và con. Tôi nhận ra: khi phụ nữ bị đẩy vào đường cùng, họ có thể mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Và sự hối hận của người khác, đôi khi lại chính là phần thưởng xứng đáng cho sự kiên cường của mình.