Sau đêm m-ặn n-ồng, vị đại gia để lại cho cô sinh viên ngh;èo một tỷ rồi biệt tích, 7 năm sau cô mới biết tại sao mình có gi;á như vậy…

“Đêm đó, sau men say mặn nồng, cô sinh viên nghèo tỉnh dậy bên cạnh một người đàn ông lạ. Trên bàn, một chiếc phong bì dày cộp với con số khiến cô run rẩy: 1 tỷ đồng. Anh ta biến mất như chưa từng tồn tại, để lại cho cô một dấu hỏi lớn: tại sao mình lại có cái giá như vậy? 7 năm sau, sự thật mới phơi bày…”

Lan – cô sinh viên năm ba trường kinh tế, xuất thân từ một vùng quê nghèo. Bố mẹ làm nông, chắt chiu từng đồng cho cô lên thành phố học. Nhưng học phí, trọ, ăn uống khiến Lan luôn trong cảnh chật vật. Thời điểm đó, cô còn bị áp lực phải gửi tiền về phụ giúp gia đình lo cho em trai học cấp ba.

Một buổi tối, sau ca làm thêm tại quán café, Lan được bạn rủ đi dự tiệc sinh nhật ở một nhà hàng sang trọng. Lan vốn ngại, nhưng bạn năn nỉ, nói có thể kiếm thêm mối làm phục vụ sự kiện, nên cô đồng ý.

Trong buổi tiệc, Lan vô tình uống phải vài ly rượu mạnh. Cơ thể vốn yếu, lại đói bụng từ sáng, khiến cô lâng lâng rồi mất kiểm soát. Khi mở mắt, Lan thấy mình trong khách sạn lạ, bên cạnh một người đàn ông chững chạc, dáng vẻ giàu có. Cú sốc lớn khiến cô hoảng loạn. Nhưng điều khiến Lan ngỡ ngàng hơn là phong bì đặt trên bàn, chứa 1 tỷ đồng tiền mặt kèm một tờ giấy vỏn vẹn vài chữ: “Coi như duyên phận. Đừng tìm tôi.”

Lan bối rối, xấu hổ, cảm giác bị coi như một món hàng. Nhưng số tiền ấy lại quá lớn với cô. Sau nhiều ngày giằng xé, cuối cùng Lan quyết định dùng nó để trả nợ học phí, lo cho gia đình, và đầu tư học hành. Dù vậy, trong lòng cô luôn nặng trĩu câu hỏi: người đàn ông ấy là ai? Tại sao lại làm như vậy?

Với 1 tỷ đồng, Lan thay đổi cuộc đời. Cô không còn lo bữa ăn từng ngày, có điều kiện tập trung vào học tập. Cô dùng một phần để gửi về quê, sửa lại nhà, lo cho em trai được vào đại học.

Còn bản thân, Lan quyết định không phụ thuộc mãi vào “số tiền định mệnh” kia. Cô chăm chỉ học hành, đi thực tập sớm, sau đó xin việc tại một công ty tài chính. Nhờ thông minh, nhanh nhẹn và bản lĩnh, Lan thăng tiến nhanh chóng, từ nhân viên hợp đồng trở thành trưởng nhóm.

Dù cuộc sống đã ổn định, trong sâu thẳm, Lan vẫn ám ảnh về đêm đó. Với cô, đó là vết nhơ không thể xóa. Mỗi khi nhớ lại, cô vừa thấy tủi nhục, vừa thấy biết ơn vì số tiền ấy đã mở ra lối thoát. Nhưng điều kỳ lạ là suốt 7 năm, người đàn ông kia không hề quay lại tìm cô.

Lan từng thử dò hỏi, nhưng manh mối duy nhất chỉ là một gương mặt mơ hồ trong ký ức. Cô dần chấp nhận rằng, có lẽ đó chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua, và bản thân phải sống tiếp.

Đúng lúc Lan bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn, một biến cố bất ngờ xảy ra: trong một buổi họp với đối tác lớn, cô bắt gặp ánh mắt quen thuộc – chính là người đàn ông năm xưa! Nhưng ông ta không tỏ ra nhận ra cô, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lịch sự. Lan choáng váng, tim đập loạn, nhưng cố gắng che giấu.

Từ đó, cô bắt đầu để ý và dần dần phát hiện nhiều điều bất thường…

Lan âm thầm tìm hiểu và phát hiện người đàn ông ấy tên Minh – một doanh nhân có tiếng trong ngành bất động sản, hơn cô gần 20 tuổi. Anh ta từng có thời gian vướng vào biến cố gia đình: vợ mất sớm, con gái nhỏ bị bệnh tim bẩm sinh, cần rất nhiều tiền để chữa trị.

Điều khiến Lan bất ngờ là, 7 năm trước – đúng thời điểm anh ta gặp cô – cũng là lúc anh ta rơi vào giai đoạn bế tắc. Số tiền 1 tỷ mà anh ta để lại cho Lan không phải để “mua bán thân xác”, mà thực chất là… một khoản “chuộc lỗi”. Hóa ra, đêm hôm đó anh ta bị bạn bè ép uống say, mất kiểm soát và lỡ gây ra chuyện với Lan. Khi tỉnh lại, anh ta vô cùng hối hận, không dám đối diện, chỉ có thể để lại số tiền như một cách bù đắp, rồi biến mất.

7 năm sau, khi gặp lại Lan, Minh bất ngờ nhận ra cô đã thành đạt, độc lập, chứ không dựa dẫm vào số tiền kia. Anh âm thầm quan sát, nửa muốn lại gần, nửa sợ bị khơi lại quá khứ.

Lan, sau khi biết sự thật, vừa tức giận vừa cảm thấy nhẹ nhõm. Cái “giá một tỷ” mà cô từng dằn vặt hóa ra không phải sự sỉ nhục, mà là nỗi ân hận của một người đàn ông lầm lỡ.

Cuối cùng, Lan chọn tha thứ. Cô nói với Minh rằng: “Anh đã trả giá cho sai lầm của mình rồi. Phần còn lại, hãy để quá khứ ngủ yên.”

Câu chuyện khép lại ở đây, với hình ảnh Lan tự tin bước tiếp trên con đường đời – không còn là cô sinh viên nghèo bị ám ảnh bởi một đêm định mệnh, mà là một người phụ nữ mạnh mẽ, biết nắm giữ số phận của chính mình.