“Ngày vợ chồng ly hôn, tôi bình thản bước vào tòa. Tôi biết chồng đang nhìn tôi ngỡ ngàng, thậm chí là trố mắt. Đương nhiên tôi biết anh ta đang nhìn bộ trang sức 2 tỷ trên người tôi…”
Cả hội trường xử án lúc ấy như lặng đi vài giây. Những người đến chờ giải quyết thủ tục khác cũng không giấu được ánh mắt tò mò. Còn tôi, tôi vẫn giữ khuôn mặt thản nhiên, như thể chẳng có gì phải buồn, chẳng có gì phải lo. Ly hôn vốn dĩ chỉ là kết thúc một chặng đường đã nứt gãy quá lâu.
Chồng tôi – người từng cùng tôi đi từ những ngày khó khăn, giờ nhìn tôi với đôi mắt vừa bực tức, vừa khó hiểu. Anh không tin tôi có thể xuất hiện trong hình ảnh rực rỡ đến vậy. Anh từng nghĩ tôi sẽ đến đây với dáng vẻ mệt mỏi, tiều tụy sau những tháng ngày cãi vã, sau khi bị phản bội. Nhưng không. Tôi đã chuẩn bị kỹ càng cho ngày hôm nay, chuẩn bị cả về tâm thế lẫn ngoại hình.
Bộ trang sức 2 tỷ kia không phải để khoe khoang, mà là câu trả lời cuối cùng của tôi với anh ta: tôi không còn là người phụ nữ phải nhẫn nhịn, phải nhún nhường để giữ hạnh phúc gia đình nữa. Tôi đã học được cách đứng trên đôi chân của chính mình.
Trong phiên tòa, thẩm phán đọc lại đơn, hỏi những câu theo thủ tục. Tôi trả lời ngắn gọn, mạch lạc. Anh ta cũng vậy. Thật ra, đến lúc này cả hai đều đã biết ly hôn là tất yếu, chỉ khác nhau ở chỗ anh ta vẫn muốn chứng tỏ mình là người nắm thế chủ động, còn tôi thì không cần nữa. Tôi chọn cách im lặng đúng lúc, và lên tiếng đúng chỗ.
Mọi chuyện diễn ra nhanh hơn tôi nghĩ. Bản án được tuyên, chúng tôi chính thức không còn ràng buộc nhau trên giấy tờ. Khi bước ra khỏi tòa, tôi cảm nhận được cái nhìn của anh ta phía sau lưng. Vừa tiếc nuối, vừa tức tối. Nhưng tôi không quay lại.
Tôi bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu. Trời hôm đó nắng vàng, như một lời nhắc: “Kết thúc nào cũng mở ra một khởi đầu mới.” Tôi tự nhủ, từ hôm nay, cuộc đời tôi sẽ do tôi quyết định, không còn phụ thuộc vào ai khác.
Trước khi có ngày hôm nay, chúng tôi từng có một quãng thời gian hạnh phúc. Tôi và anh gặp nhau khi cả hai đều tay trắng. Anh có chí tiến thủ, tôi có sự kiên nhẫn và khéo léo. Hai vợ chồng cùng nhau gây dựng từ một cửa hàng nhỏ, rồi mở rộng dần. Có những ngày, chúng tôi thức đến 2-3 giờ sáng để kiểm hàng, sáng sớm lại đi giao tận nơi cho khách. Tôi vẫn nhớ, khi ấy anh thường nói: “Chỉ cần mình đồng lòng, chẳng ai có thể cản được.”
Thật sự, tôi đã tin. Tôi tin đến mức sẵn sàng gác lại ước mơ riêng, sẵn sàng hy sinh thời gian tuổi trẻ để đứng phía sau, lo toan mọi thứ để anh được tập trung phát triển sự nghiệp. Bao nhiêu lợi nhuận, bao nhiêu mối quan hệ khách hàng, tôi đều hỗ trợ hết sức. Tôi nghĩ, tình yêu và hôn nhân vốn dĩ là sự sẻ chia.
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như ta mong muốn. Khi công việc dần ổn định, khi chúng tôi bắt đầu có chút tiền bạc, anh thay đổi. Ban đầu chỉ là những cuộc nhậu với đối tác, về muộn, ít chia sẻ với tôi hơn. Sau đó là những lần anh nói dối, những tin nhắn mập mờ mà tôi vô tình phát hiện. Tôi cố gắng nhắm mắt cho qua, tự an ủi rằng đàn ông ai chẳng có phút yếu lòng.
Nhưng sự thật là, anh đã không còn đặt gia đình lên hàng đầu nữa. Thậm chí, có lúc tôi đối diện, anh lại quay sang trách ngược: “Em chỉ biết nghĩ cho bản thân, em chẳng hiểu cho công việc của anh.” Những câu nói ấy như nhát dao cắt vào lòng.
Tôi vẫn nhẫn nhịn, vì con, vì mái ấm mà chúng tôi từng mơ ước. Nhưng càng ngày, sự chịu đựng chỉ khiến tôi cảm thấy mình nhỏ bé và lạc lõng. Tôi nhận ra, tình yêu mà tôi từng dốc hết tâm can gìn giữ, giờ chỉ còn là cái bóng.
Phần 3: Hồi sinh và tự do
Tôi bắt đầu thay đổi từ lúc nào cũng không rõ. Có lẽ từ khoảnh khắc tôi nhìn thấy chồng tay trong tay cùng một người phụ nữ khác ở quán cà phê quen. Tôi đã không khóc, chỉ lặng lẽ quay đi. Hôm ấy, tôi hiểu: nếu tiếp tục níu kéo, người thiệt thòi duy nhất là mình.
Tôi quay lại với công việc cá nhân. Tôi học thêm, đầu tư vào bản thân, thử sức trong lĩnh vực mới. Ban đầu, mọi thứ khó khăn vô cùng. Nhưng nhờ những kinh nghiệm từ những năm cùng anh gây dựng sự nghiệp, tôi nhanh chóng tìm được chỗ đứng. Từ đó, tôi có thu nhập ổn định, tự tin hơn về chính mình.
Tôi dần quen với việc tự mua những gì mình thích, tự quyết định tương lai, không cần hỏi ý kiến ai. Con cái, tôi vẫn lo chu toàn, vừa làm mẹ, vừa làm bạn. Càng bận rộn, tôi càng nhận ra: mình mạnh mẽ hơn rất nhiều so với hình ảnh người phụ nữ chỉ biết dựa vào chồng trước đây.
Và đến ngày ra tòa ly hôn, tôi chọn khoác lên người bộ trang sức 2 tỷ kia. Nó là minh chứng cho sự hồi sinh, cho hành trình tự đứng dậy và tự do. Tôi muốn cho chính tôi – chứ không phải bất kỳ ai – thấy rằng tôi đã bước qua được nỗi đau, đã làm chủ được cuộc đời mình.
Sau phiên tòa, tôi không còn là “vợ của ai đó” nữa, mà đơn giản chỉ là tôi – một người phụ nữ độc lập. Tôi biết, con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng tôi cũng biết mình đủ bản lĩnh để đối diện.
Đêm hôm ấy, khi tháo bộ trang sức ra, tôi mỉm cười với chính mình trong gương. Tôi thấy một người phụ nữ mới: trưởng thành, kiêu hãnh và tự tin. Ly hôn không phải là dấu chấm hết, mà là dấu phẩy mở ra một câu chuyện khác – câu chuyện mà tôi sẽ là người cầm bút để viết tiếp.