Câu chuyện bắt đầu bằng một ký ức mờ nhạt nhưng ám ảnh trong tâm trí Minh, người anh trai năm nay vừa tròn 22 tuổi. Cách đây đúng mười năm, cơn bão Linfa đổ bộ miền Trung dữ dội. Trong căn nhà nhỏ ven biển, ba mẹ anh đã cố gắng giữ cả ba đứa con an toàn. Minh là con cả, mới 12 tuổi, còn hai em sinh đôi — An và Ân — chỉ mới 6 tuổi.
Đêm đó, tiếng gió rít rợn người, mái tôn rung bần bật. Nước biển dâng lên nhanh đến mức mọi người trở tay không kịp. Trong tích tắc, ngôi nhà ngập chìm trong lũ. Ba cõng Minh, mẹ ôm chặt hai em. Nhưng rồi một cơn sóng lớn quét qua, Minh chỉ kịp nghe tiếng mẹ hét thất thanh: “Giữ lấy các con!”. Khi cậu mở mắt lại, mình đã nằm trên chiếc xuồng cứu hộ, còn An và Ân thì không thấy đâu nữa.
Suốt nhiều ngày sau, lực lượng cứu hộ cùng dân làng tìm khắp nơi: bờ biển, khe suối, những ngôi nhà đổ nát. Không ai thấy dấu vết gì của hai đứa trẻ sinh đôi. Gia đình chỉ còn biết thắp nhang, mong linh hồn con được an nghỉ. Minh từ đó sống trong mặc cảm và ám ảnh: “Giá mà lúc đó mình ôm lấy tay em…”.
Mười năm trôi qua, cuộc sống tạm lắng xuống. Ba mẹ dần gượng dậy, mở một quán tạp hóa nhỏ. Minh lớn lên, học ngành công nghệ thông tin ở Đà Nẵng. Nhưng trong lòng cậu, khoảng trống về hai em chưa bao giờ lấp đầy.
Ngày giỗ 10 năm, Minh về quê. Đêm đó, khi đang sắp xếp lại mấy thùng đồ cũ trong kho, cậu phát hiện một chiếc hộp nhựa kín nước được giấu dưới mớ gạch vỡ. Trong hộp có một chiếc vòng tay trẻ con đã phai màu, y hệt vòng của An — với cái hạt cườm xanh duy nhất mà mẹ từng xâu nhầm. Bên cạnh là một tờ giấy nilon bọc kín, dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút chì:
“Bọn con vẫn còn sống.”
Minh sững sờ. Ai có thể viết dòng chữ này? Là trò đùa ác ý, hay thực sự là dấu hiệu của An và Ân? Suy nghĩ quay cuồng khiến anh mất ngủ suốt đêm.
Ngày hôm sau, Minh quyết định lần theo dấu vết. Anh đem chiếc vòng và mảnh giấy đến hỏi ba mẹ. Mẹ anh khóc òa, nhận ngay ra vòng tay của An. Ba thì nghi hoặc, bảo có thể người ta nhặt được ở đâu rồi viết linh tinh. Nhưng Minh tin có điều gì đó chưa được giải thích.
Anh bắt đầu dò hỏi trong làng. Một bác ngư dân lớn tuổi kể lại: năm đó sau bão, có tin đồn một cặp trẻ con bị cuốn dạt vào tận vùng núi phía tây, được người đi rừng cứu. Nhưng tin tức ấy chìm nghỉm vì chẳng ai xác nhận được. Minh tìm đến xã bên, hỏi những người từng làm trong đội cứu trợ năm 2015. Một chị cán bộ nhớ mang máng: “Có hai đứa nhỏ lạ mặt được đưa vào trạm y tế xã miền núi, nhưng rồi sau đó một tổ chức từ thiện nhận nuôi…”.
Càng đào sâu, Minh càng phát hiện nhiều mảnh ghép rời rạc: tên hai đứa trẻ không rõ ràng, hồ sơ bị thất lạc, người ta chỉ ghi “trẻ mồ côi sau bão”. Đặc biệt, khi lên mạng xã hội dò tìm, anh bắt gặp hình ảnh của một đôi song sinh đang học ở trường dân tộc nội trú Kon Tum. Khuôn mặt hai cậu bé ấy giống An và Ân đến lạ kỳ: đôi mắt to, gò má tròn, và đặc biệt, một trong hai đứa đeo chiếc vòng tay cũ… giống hệt chiếc vòng Minh đang giữ.
Tim Minh đập thình thịch. Anh in hình ra, mang về cho mẹ xem. Mẹ anh run rẩy đến mức suýt ngã quỵ. Cả nhà quyết định giữ kín chuyện, chưa cho ba biết vội. Minh đặt mục tiêu: phải trực tiếp đến tận nơi để tìm hiểu.
Một tuần sau, Minh bắt chuyến xe khách đi Kon Tum. Đường núi quanh co, lòng anh rối bời, vừa háo hức vừa sợ hãi: nếu lầm thì sao? Nếu hai đứa ấy thực sự là em mình, tại sao 10 năm qua không ai liên lạc?
Đến trường nội trú, Minh xin phép gặp thầy hiệu trưởng, trình bày câu chuyện. Ban đầu thầy dè dặt, nhưng khi thấy vòng tay và giấy tờ cũ, ông mới đồng ý cho Minh gặp hai học sinh ấy. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hai cậu bé bước vào, Minh chết lặng. Không cần xét nghiệm ADN, trái tim anh mách bảo: đó chính là An và Ân.
Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì sự thật phơi bày. Thầy hiệu trưởng cho biết: sau cơn bão, hai đứa nhỏ được một nhóm từ thiện nước ngoài đưa về trạm y tế. Do không có hồ sơ thân nhân, chúng được chuyển lên vùng núi nuôi dưỡng, đổi tên thành Tuấn và Tùng. Trong mười năm qua, nhiều lần chúng kể với bạn bè rằng có “anh trai lớn và ba mẹ ở biển”, nhưng chẳng ai tin.
Điều gây sốc hơn: hồ sơ thất lạc không phải ngẫu nhiên. Một cán bộ địa phương khi đó đã cố tình xóa tên để dễ dàng đưa chúng vào diện “trẻ mồ côi”, nhờ đó tổ chức kia được nhận tài trợ quốc tế. Tức là, An và Ân đã bị tước mất cơ hội đoàn tụ chỉ vì lòng tham và sự vô trách nhiệm.
Nghe xong, Minh vừa giận dữ, vừa đau xót. Nhưng khi nhìn hai em trai ngồi trước mặt, nụ cười lúng túng mà quen thuộc, cậu chỉ thấy nước mắt trào ra. Ba anh em ôm chầm lấy nhau, khóc nấc.
Ngày hôm sau, cả ba cùng trở về quê. Khi bước vào ngôi nhà nhỏ ven biển, mẹ ngã quỵ trong vòng tay hai con, vừa khóc vừa cười. Ba thì đứng lặng, rồi quay đi lau nước mắt.
Sau cuộc đoàn tụ, gia đình Minh quyết định đưa vụ việc ra ánh sáng. Dù hành trình phía trước còn nhiều gian nan, họ tin rằng, chỉ cần còn bên nhau, mọi mất mát sẽ dần được hàn gắn.