Cô b-ồ của chồng tôi gọi điện đến, nói rằng anh ấy bị s;uy th;ận, cần ghép thận gấp. Tôi liên hệ với bệnh viện, thẳng thừng từ chối điều trị. Cô ta cuống lên: ‘Đó là chồng cô mà!’

Điện thoại rung lên trong một buổi chiều oi ả. Giọng một người phụ nữ lạ vang lên, run rẩy:
“Chị… anh ấy bị suy thận, cần ghép thận gấp.”
Tôi nhíu mày, không hỏi thêm, chỉ đáp gọn:
“Tôi không đồng ý điều trị.”
Đầu dây kia sững lại, cô ta bật thốt:
“Đó là chồng chị mà!”
Tôi khẽ nhếch môi, mắt nhìn xa xăm, lạnh nhạt:
“Ừ, chồng tôi.”
Và ngay khi gác máy, tôi lặng lẽ bắt đầu chuẩn bị… hậu sự.

Cuộc sống hôn nhân của tôi và anh ta vốn đã mục ruỗng từ lâu. Người ngoài vẫn thấy một gia đình đủ đầy: vợ chồng, con nhỏ, nhà cửa ổn định. Nhưng bên trong, tất cả chỉ còn là vỏ bọc. Anh ta ngoại tình, tôi biết. Không phải một lần, mà là nhiều lần, với nhiều người. Có kẻ chỉ lướt qua như cơn gió, có kẻ bám riết như dây leo. Tôi đã từng ghen tuông, khóc lóc, níu kéo. Nhưng rồi sau nhiều năm, trái tim tôi nguội lạnh, chỉ còn lại sự bình thản cay nghiệt.

Khi điện thoại reo, tôi không bất ngờ khi nghe giọng “cô bồ” của anh ta. Người phụ nữ đó hốt hoảng, nói rằng anh đang nằm trong phòng cấp cứu, thận suy nặng, phải chuẩn bị ghép thận gấp. Cô ta chắc hẳn tin rằng tôi, với tư cách “vợ hợp pháp”, sẽ lao đến bệnh viện, ký giấy tờ, gào khóc cầu xin bác sĩ cứu sống chồng mình.

Nhưng tôi không làm thế. Tôi chỉ bình tĩnh từ chối. Không phải vì tôi ác độc, mà vì tôi biết, cuộc đời này mỗi người phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Anh ta đã từng chọn phản bội. Anh ta từng chọn quay lưng với gia đình để chạy theo đam mê xác thịt. Vậy thì giờ đây, khi cơ thể phản bội lại anh ta, tôi chẳng có lý do gì để cứu.

Trong lúc cô ta cuống cuồng van nài, tôi lại cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ. Tựa như một chương truyện rắc rối sắp đến hồi kết. Tôi lặng lẽ nhắn tin cho một người bạn làm dịch vụ mai táng:
“Có lẽ sắp cần đến cậu.”

Nhớ lại, ngày chúng tôi cưới nhau, tôi từng tin đó là sự lựa chọn đúng đắn. Anh ta đẹp trai, khéo ăn nói, lại biết cách lấy lòng gia đình tôi. Những năm đầu hôn nhân, tôi cũng ngỡ ngàng trong hạnh phúc. Anh ta hay mua hoa, biết tạo bất ngờ, chăm sóc con khi tôi mệt. Nhưng dần dà, bản chất hiện ra.

Anh ta bắt đầu về muộn, lấy lý do công việc. Điện thoại đặt mật khẩu. Tin nhắn, cuộc gọi bất thường. Tôi nghi ngờ, rồi một ngày tận mắt bắt gặp. Anh ta không chối, chỉ nói:
“Anh cần một chút tự do.”

Cái “tự do” ấy ngày càng lớn, nuốt chửng cả gia đình. Tôi từng tha thứ, từng nhẫn nhịn vì con. Nhưng càng tha thứ, anh ta càng lấn tới. Đến mức, có lần anh ta dắt người phụ nữ kia về nhà, nói là “bạn làm ăn”, trong khi ánh mắt hai người nhìn nhau chẳng che giấu nổi.

Tôi câm lặng, không phải vì không biết đau, mà vì đã quá quen. Tôi tự lo cho con, tự làm việc kiếm tiền, tự chống chọi với cô đơn. Anh ta tồn tại trong căn nhà ấy như một vị khách trọ dài hạn, đến rồi đi, để lại mùi nước hoa lạ và những vết thương vô hình.

Thời gian trôi, tình yêu cạn khô. Tôi không còn mong anh ta thay đổi, cũng chẳng buồn trách. Chỉ đơn giản là xem như sống chung với một cái bóng.

Và hôm nay, khi cô bồ gọi điện cầu cứu, tôi mới nhận ra: từ lâu rồi, anh ta đã không còn là “chồng tôi” nữa. Thứ ràng buộc duy nhất chỉ là tờ giấy hôn thú và vài ký ức đã úa màu.

Tôi bắt đầu gọi điện, chuẩn bị những việc cần thiết. Không phải với tâm trạng bi thương, mà như một người đang sắp xếp một kế hoạch vốn đã được dự đoán từ lâu.

Tôi liên hệ với bệnh viện, hỏi về thủ tục nếu bệnh nhân tử vong. Tôi tìm hiểu dịch vụ mai táng, gọi điện nhờ bạn chuẩn bị quan tài, hoa tang. Tôi thậm chí còn nghĩ đến chuyện thông báo cho gia đình hai bên. Mẹ chồng tôi có lẽ sẽ khóc lóc, trách móc tôi sao nhẫn tâm. Nhưng tôi đã sẵn sàng đối diện.

Khi tôi lặng lẽ ghi danh sách khách cần báo tin, đứa con nhỏ chạy đến, ngây ngô hỏi:
“Mẹ ơi, ba đâu rồi?”
Tôi ngập ngừng, rồi cúi xuống xoa đầu con:
“Ba con… đang mệt. Có thể sẽ đi xa.”

Trong lòng tôi thoáng dâng lên một chút xót xa. Dù sao, anh ta cũng từng là cha của đứa trẻ này. Nhưng rồi tôi tự nhủ: con tôi cần một môi trường lành mạnh hơn một người cha phản bội, hơn một mái ấm giả dối.

Đêm đó, tôi ngồi một mình trong căn phòng khách, nhìn tấm ảnh cưới đã phủ bụi. Cô dâu và chú rể trong ảnh cười tươi rạng rỡ, như thể họ tin rằng hạnh phúc sẽ vĩnh cửu. Tôi mỉm cười nhạt nhẽo. Hóa ra, vĩnh cửu chỉ tồn tại trong vài năm đầu. Còn lại, tất cả đều chỉ là tạm bợ.

Điện thoại lại reo. Giọng cô bồ nghẹn ngào:
“Chị… bác sĩ nói anh ấy không qua khỏi được lâu nữa. Chị có thể đến lần cuối không?”
Tôi im lặng hồi lâu, rồi đáp:
“Không cần. Tôi đã chuẩn bị sẵn cho anh ta rồi.”

Và tôi gác máy. Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu đổ mưa, như một điềm báo cho sự khép lại của một cuộc đời… và một cuộc hôn nhân

Rõ rồi. Tôi sẽ viết thêm Phần 4 như bạn mong muốn – có tính nhân văn hơn, thể hiện sự giải thoát, sự tha thứ phần nào và hướng mở cho tương lai của người vợ và đứa con

Ngày anh ta mất, trời trong veo đến lạ. Không mưa, không bão, chỉ có một buổi sáng bình thường như bao ngày khác. Nhưng với tôi, đó là cột mốc khép lại gần mười năm hôn nhân đầy rạn nứt.

Tang lễ diễn ra giản đơn. Tôi không khóc, nhưng cũng không lạnh lùng như người ngoài tưởng. Tôi làm tròn trách nhiệm cuối cùng của một người vợ: chuẩn bị mọi thứ chu toàn, đón tiếp họ hàng, để con trai còn có thể ngẩng mặt khi lớn lên rằng cha nó ra đi không bị bỏ mặc.

Khi nhìn thấy cô bồ của anh ta, mắt đỏ hoe, tay run run đặt vòng hoa, tôi bỗng cảm thấy một điều gì đó thật mỉa mai. Người phụ nữ ấy đã từng lấy đi hạnh phúc của tôi, nhưng hôm nay, lại chính là kẻ đau khổ nhất. Tôi không trách cô ta nữa. Bởi suy cho cùng, cả hai chúng tôi đều là nạn nhân của một người đàn ông không đủ trách nhiệm.

Trong giờ phút cuối, tôi dẫn con trai đến bên linh cữu, bảo nó chắp tay vái cha. Đứa nhỏ hỏi ngây ngô:
“Mẹ ơi, ba có còn đau nữa không?”
Tôi nghẹn lại, nhưng rồi nở một nụ cười hiền:
“Không con ạ. Từ nay ba sẽ yên nghỉ, không còn đau đớn gì nữa.”

Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi ngủ một giấc dài và sâu. Trong mơ, tôi thấy một cánh cửa khép lại, và một cánh cửa khác mở ra. Tôi không còn oán hận. Tôi chỉ thấy nhẹ nhõm, như đã đặt xuống được một gánh nặng lớn lao.

Tôi hiểu rằng, tha thứ không phải là để biện minh cho lỗi lầm của người khác, mà là để giải thoát cho chính mình. Tôi không tha thứ vì anh ta xứng đáng, mà vì tôi cần bước tiếp. Tôi muốn con trai lớn lên trong sự bình an, không phải trong những câu chuyện hằn học về cha mẹ.

Sau tang lễ, tôi gom lại những bức ảnh cưới, những món đồ kỷ niệm, đặt tất cả vào một chiếc hộp rồi cất vào góc tủ. Tôi không vứt bỏ, bởi đó vẫn là một phần ký ức, một phần quá khứ đã từng có yêu thương. Nhưng tôi cũng không còn nhìn lại nữa.

Một buổi chiều, khi ngồi uống trà, tôi viết vào nhật ký:
“Hôm nay, tôi chính thức khép lại một chương cũ. Từ nay, cuộc đời là của tôi và con. Tôi sẽ sống tử tế, mạnh mẽ và hạnh phúc hơn.”

Ngoài trời, nắng xuyên qua kẽ lá, soi rọi một góc nhà. Tôi ngẩng mặt, mỉm cười. Hành trình của tôi vẫn còn dài, và tôi tin rằng phía trước sẽ có những điều tốt đẹp chờ đợi.