“Một buổi sáng tháng Mười, người phụ nữ ấy mở Google Maps chỉ để tìm đường đi đến một cửa hàng tạp hóa mới. Nhưng khi hình ảnh phóng to hiện ra, bà chết lặng. Hình dáng quen thuộc của con gái – đứa bé đã mất tích 2 năm trước – đang đứng ngay đó, như thể chưa từng rời xa…”
Nguyễn Thảo vẫn nhớ như in buổi sáng hôm ấy. Bà vội vàng buộc tóc, khoác áo, chuẩn bị cho con gái đi học.
– “Mẹ ơi, trưa nay con muốn ăn gà rán!” – Hân ríu rít, đeo chiếc balo màu tím đã cũ.
– “Ừ, ngoan đi học đi, chiều mẹ mua cho.” – Thảo cười, khẽ chỉnh lại dây balo cho con.
Con bé tung tăng bước vào cổng trường, quay lại vẫy tay. Ánh nắng rọi xuống, khiến nụ cười ấy trở thành khoảnh khắc cuối cùng Thảo còn thấy con trong suốt hai năm dài đằng đẵng.
Chiều, khi quay lại, Hân biến mất. Ban đầu Thảo còn tự trấn an: “Có khi con bé theo bạn về trước.” Nhưng chờ mãi, chẳng thấy bóng dáng. Thảo cuống cuồng chạy đi hỏi bảo vệ:
– “Anh ơi, anh có thấy con bé mặc áo trắng xanh, tóc buộc cao không? Nó là con tôi…”
Người bảo vệ lắc đầu ái ngại: “Tan học lâu rồi, chắc bé theo bạn về.”
Nhưng khi gọi cho phụ huynh bạn bè, tất cả đều lắc đầu. Đêm hôm ấy, Thảo đi khắp phố, vừa dán tờ rơi vừa khóc:
– “Con ơi, Hân ơi, mẹ đây… con ở đâu rồi…”
Những ngày sau đó, công an vào cuộc, nhưng mọi dấu vết đều mờ nhạt. Người ta bắt đầu đồn đoán: Hân bỏ đi, bị lừa, hoặc tệ hơn. Thảo gầy rộc, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ. Chiếc sổ vẽ con bỏ lại trên bàn học, mỗi lần nhìn vào, bà lại thổn thức:
– “Sao mẹ không giữ chặt con bên mình thêm một chút…”
Hai năm sau, một buổi sáng bình thường, Thảo mở Google Maps để tìm đường đến siêu thị. Khi zoom đến khu vực gần trường học, hình ảnh khiến bà gần như ngừng thở.
– “Không thể nào… đó là con tôi!” – bà run rẩy thì thầm.
Cô bé trong ảnh đứng ngay góc cổng trường, dáng vẻ quen thuộc, một bên vai đeo balo. Và cái vòng tay đỏ trên cổ tay – chính tay Thảo làm cho Hân trước ngày mất tích.
Bà phóng to, lia chuột khắp các góc ảnh. Nước mắt lăn dài:
– “Hân ơi, con vẫn ở đây sao? Suốt thời gian qua, con vẫn gần mẹ vậy à?”
Ngay lập tức, Thảo in ảnh, mang đến công an. Một cán bộ nhìn rồi lắc đầu:
– “Chị Thảo, ảnh trên mạng mờ lắm, chưa chắc là bé.”
Thảo nắm chặt bức ảnh, giọng nghẹn lại:
– “Không ai nhận ra con bé này, nhưng tôi thì nhận ra. Người mẹ không thể nhầm con mình. Các anh phải giúp tôi!”
Sự quyết liệt của bà khiến họ xiêu lòng. Hồ sơ vụ án được mở lại. Họ bắt đầu rà soát các camera quanh trường, truy tìm tung tích cô bé trong ảnh.
Sau nhiều tuần, manh mối xuất hiện. Camera ghi lại hình ảnh một bé gái giống Hân, thường đi mua đồ ăn vặt ở góc chợ, luôn đi cùng một người phụ nữ lớn tuổi.
Khi xác minh, công an phát hiện người phụ nữ này thuê trọ gần trường, sống kín tiếng. Trong cuộc thẩm vấn, bà ta bật khóc:
– “Tôi xin lỗi… tôi không định làm hại con bé. Ngày đó nó lạc, tôi dẫn về. Tôi mất con trai nhiều năm rồi… tôi chỉ muốn có một đứa con bên cạnh…”
Thảo nghe mà tim thắt lại, nhưng khi nhìn thấy Hân bước ra, đôi mắt đầy lo âu, tất cả suy nghĩ khác biến mất. Bà lao đến, ôm chặt con:
– “Hân ơi! Mẹ đây… mẹ tìm con suốt hai năm trời!”
Cô bé òa khóc, giọng run run:
– “Con tưởng mẹ quên con rồi… con sợ mẹ không cần con nữa…”
Thảo nấc lên:
– “Sao mẹ có thể quên? Mỗi ngày mẹ đều cầu trời cho con trở về… Giờ thì không ai có thể chia cách chúng ta nữa.”
Người phụ nữ kia bị đưa đi điều tra với tội danh bắt giữ người. Còn Thảo chỉ muốn dẫn con về nhà, nấu một bữa cơm nóng, rồi ngồi nghe Hân kể lại tất cả, để ngôi nhà lại rộn tiếng cười.