Sáng hôm đó, giữa cái nắng oi ả của Sài Gòn đầu hè, từng hộp cơm nóng hổi được phát miễn phí cho người lao động nghèo xếp thành hàng dài bên vỉa hè. Người phụ nữ mặc bộ áo dài trắng đơn giản nhưng thanh lịch, đứng lặng lẽ phía sau dãy bàn, nụ cười ấm áp nở trên môi. Không ai trong đám đông biết bà là chủ một tập đoàn nghìn tỷ – một nữ doanh nhân quyền lực của Việt Nam. Nhưng điều khiến bà run rẩy hôm ấy không phải cái nắng hay gánh nặng trách nhiệm, mà là một ánh mắt quen thuộc… và một giọng nói trẻ thơ cất lên:
“Mẹ ơi… mẹ ơi, sao người này giống mẹ trong hình của con quá vậy?”
Nguyễn Ngọc Mai sinh ra trong một gia đình nghèo ở miền Tây. Cô lấy chồng năm 22 tuổi, người chồng là công nhân xây dựng tên Đạt. Hai người sống trong một căn trọ nhỏ ở Bình Tân, TP.HCM. Khi con gái đầu lòng – bé Hạ – chào đời, cuộc sống tưởng như nghèo nhưng ấm cúng. Cho đến một ngày, một vụ tai nạn công trình khiến Đạt mất tích. Người ta chỉ tìm thấy chiếc mũ bảo hộ và vệt máu.
Mai suy sụp. Vừa lo cho con thơ, vừa đối mặt với nợ nần do Đạt vay mượn để chữa bệnh cho mẹ, cô bị chủ nợ siết nợ, phải bế con bỏ trốn về quê. Nhưng sau đó, một biến cố kinh hoàng khác xảy ra – một trận lũ quét trôi mất đứa con gái mới 2 tuổi trong lúc Mai gửi con nhờ hàng xóm để đi mua thuốc.
Không còn gì để mất, Mai bỏ quê lên Sài Gòn, làm tất cả mọi việc – rửa chén, bán vé số, bưng bê ở quán nhậu. Trải qua năm năm khổ cực, cơ hội đến khi cô xin làm tạp vụ tại công ty logistics của người Hàn Quốc. Nhờ sự chăm chỉ và vốn tiếng Anh tự học, cô được cất nhắc dần dần. Bốn năm sau, cô trở thành trợ lý giám đốc chi nhánh, rồi sang Hàn học thêm quản trị.
Quyết không để bản thân gục ngã, Mai học cách đầu tư. Cô dùng khoản tiền tích góp mở công ty vận tải nhỏ lấy tên là Hạ Long, tên trùng với con gái mất tích – như một niềm hy vọng mãi không tắt.
Mười năm sau, Hạ Long trở thành một trong những công ty logistics nội địa lớn nhất Việt Nam, kết nối với các cảng lớn từ Hải Phòng, Đà Nẵng đến Cái Mép. Mai giờ đã là bà Nguyễn Ngọc Mai – Tổng giám đốc kiêm chủ tịch Tập đoàn Hạ Long Group – người phụ nữ quyền lực nhưng sống kín tiếng.
Cô không lấy ai nữa. Căn biệt thự ven sông Thủ Thiêm rộng lớn nhưng lạnh lẽo. Mỗi tối, cô vẫn giữ thói quen viết nhật ký, những trang giấy luôn có hai dòng: “Hạ ơi, con ở đâu?” và “Đạt… em xin lỗi!”
Dù không còn hy vọng nhiều, cô vẫn âm thầm làm từ thiện – phát cơm cho người nghèo mỗi tuần. Đó là cách để cô được gần gũi với tầng lớp mà cô từng thuộc về, và như một cách để chuộc lại lỗi lầm mà cô luôn nghĩ mình gây ra.
Một ngày giữa tháng 5, khi nắng Sài Gòn rát da, chương trình phát cơm từ thiện diễn ra như thường lệ tại công viên Lê Văn Tám. Hôm đó, một người đàn ông trung niên, dáng khắc khổ, dẫn theo một cô bé khoảng 17 tuổi, xếp hàng nhận cơm. Cô bé có đôi mắt sáng, dáng gầy nhưng rắn rỏi. Mai nhìn thấy họ từ xa – không biết vì sao, tim cô đập mạnh một cách kỳ lạ.
Lúc cô bé nhận cơm và quay lại nói với người cha:
“Ba ơi, người kia giống mẹ trong tấm hình ba hay đưa con xem quá!”
Mai đứng chết lặng. Người đàn ông ấy ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sững sờ rồi chuyển sang đỏ hoe.
“Mai… là em…?”
Gần như không tin vào tai mình, Mai bước tới. Gương mặt gầy guộc ấy, vết sẹo trên tay trái, tất cả như ký ức vỡ òa.
“Đạt…? Anh còn sống?”
Cả hai nhìn nhau, ngỡ ngàng, nước mắt không kìm được. Họ ngồi xuống chiếc ghế đá, như hai người xa lạ kể lại cuộc đời nhau. Đạt không chết, chỉ bị thương nặng, mất trí nhớ tạm thời và được một nhóm thiện nguyện đưa về trại nuôi dưỡng ở miền Trung. Sau nhiều năm phục hồi trí nhớ, anh quay lại tìm vợ nhưng không thấy tung tích. Anh sống lặng lẽ với niềm tin rằng một ngày sẽ gặp lại Mai, nuôi dưỡng một bé gái mồ côi được cứu trong trận lũ năm ấy – chính là bé Hạ.
Hạ… không chết. Cô bé được cứu sống, nhưng không ai biết cha mẹ là ai. Bức ảnh duy nhất giữ được là tấm chụp chung ba người trước nhà trọ. Đạt tìm thấy cô bé khi tình cờ đến làm công quả ở vùng lũ. Anh nhận nuôi và đặt tên con là Hạ – cũng là tên người con gái trong ký ức anh luôn nhớ nhung.
Và rồi… ông trời run rủi, sắp đặt một cuộc đoàn viên không ai ngờ tới.
Câu chuyện ấy lan truyền khắp mạng xã hội trong vài ngày sau, khi một vài người chứng kiến đã quay video lại. Người ta không khỏi xúc động trước nghị lực phi thường của người phụ nữ từng đánh mất tất cả, để rồi lấy lại không chỉ sự nghiệp mà còn cả gia đình.
Nguyễn Ngọc Mai không còn là “nữ tỷ phú kín tiếng” nữa. Cô là biểu tượng sống của hy vọng, của sự chuộc lỗi, và của những điều kỳ diệu mà cuộc đời có thể đem lại – nếu ta đủ niềm tin để bước tiếp.