Thấy cậu bé bán trái cây g;ầy g;uộc bên lề đường, tỷ phú trẻ sững sờ ch-ết l-ặng… Vết b-ớp nhỏ nơi cổ vai dẫn anh đến bí mật kh-ủng kh-iếp bị chôn vùi suốt 10 năm, khiến tất cả mọi người bà-ng ho-àng…

Chiều muộn, ánh nắng vàng nhạt cuối ngày rọi xuống con đường đông đúc. Trên vỉa hè, cậu bé gầy gò đứng nép bên sạp trái cây nhỏ xíu, những quả ổi, chôm chôm lấm lem bụi. Trong khoảnh khắc, đôi mắt mệt mỏi, vầng trán hằn mồ hôi và vết bớp nhỏ trên cổ vai cậu khiến một tỷ phú trẻ tuổi – người vừa dừng xe ngay cạnh – sững sờ chết lặng. Thứ tưởng như tầm thường ấy lại chạm đến tầng sâu ký ức anh đã chôn vùi mười năm trước…

Minh – một tỷ phú trẻ nổi tiếng trong giới công nghệ – vừa kết thúc buổi ký kết hợp đồng tại trung tâm thành phố. Anh lái chiếc xe sang qua con phố quen thuộc, chợt ánh mắt bị hút vào hình ảnh một cậu bé tầm 12–13 tuổi, áo bạc màu, vai gầy, loay hoay mời khách mua trái cây.

Thoạt đầu, Minh chỉ thoáng thương cảm. Anh từng trải qua tuổi thơ khốn khó nên dễ rung động trước cảnh đời như vậy. Nhưng rồi ánh nhìn của anh chợt dừng lại ở một vết bớp tím nơi cổ vai trái của cậu bé. Hình ảnh ấy như một nhát dao cắm thẳng vào trí nhớ. Minh run rẩy: “Không thể nào… Vết bớp ấy… giống hệt của…”

Anh xuống xe, bước lại gần.
– “Em tên gì? Trái cây bán thế nào?” – Minh cố giữ giọng bình tĩnh.
Cậu bé thoáng giật mình, nhìn anh bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa cảnh giác.
– “Dạ… em tên Tùng. Ổi 10 ngàn, chôm chôm 20 ngàn một ký.”

Minh mua hết sạp trái cây. Nhưng điều anh muốn không phải là hoa quả, mà là để nhìn rõ hơn gương mặt cậu bé. Khuôn mặt gầy, đôi mắt đượm buồn, trên trán thấp thoáng một vết sẹo mờ – càng khiến tim anh đập dồn.

Cậu bé cảm ơn rối rít, định rời đi, nhưng Minh khẽ giữ lại:
– “Tùng, em học ở đâu?”
– “Dạ… em nghỉ học rồi. Em đi bán phụ mẹ…” – Giọng cậu bé nhỏ dần.

Lúc ấy, một người phụ nữ gầy guộc từ xa vội vã bước tới. Bà kéo tay Tùng, tránh ánh mắt của Minh. Nhìn thoáng qua, Minh bàng hoàng: đó chính là chị Lan – hàng xóm cũ trong xóm trọ nghèo năm xưa. Người từng mất tích cùng đứa con nhỏ sau vụ cháy kinh hoàng 10 năm trước.

Trái tim Minh đập loạn. Những gì anh tưởng đã vĩnh viễn chôn vùi, giờ hiện ra ngay trước mắt. Và bí mật khủng khiếp liên quan đến cái chết oan nghiệt của người anh ruột… đang dần sống lại.

Mười năm trước, Minh chỉ là cậu thiếu niên nghèo. Anh trai anh – Hùng – là chỗ dựa duy nhất trong gia đình. Nhưng trong một lần xô xát ở khu trọ, Hùng bị kết tội giết người. Cảnh sát khẳng định nạn nhân là kẻ say rượu ẩu đả, và Hùng chính là hung thủ. Vụ án khép lại chóng vánh, để lại vết nhơ khiến Hùng treo cổ tự tử trong trại giam.

Minh không tin anh trai mình có tội. Nhưng khi ấy anh bất lực, chỉ biết nuốt nước mắt, rời quê lên thành phố lập nghiệp. Anh lao vào công việc, dựng nên sự nghiệp để quên đi nỗi đau.

Thế nhưng, vết bớp nhỏ trên vai cậu bé bán trái cây hôm nay chính là dấu hiệu đặc trưng của dòng máu gia đình nạn nhân năm xưa. Minh nhớ rất rõ: hôm xảy ra vụ án, trong đám đông có một đứa trẻ bị thương và biến mất cùng mẹ. Hồ sơ khi đó ghi rằng hai mẹ con đã chết trong vụ cháy sau đó, nhưng không có thi thể.

Nỗi nghi hoặc bùng cháy. Liệu có ai đó đã cố tình dựng chuyện, biến Hùng thành kẻ giết người để che giấu một sự thật khác? Liệu Tùng – cậu bé anh vừa gặp – chính là nhân chứng sống sót, và cũng là mắt xích quan trọng có thể lật lại toàn bộ quá khứ?

Minh tìm cách tiếp cận Lan. Nhưng chị né tránh, luôn kéo Tùng rời đi. Cuối cùng, sau nhiều lần kiên nhẫn, Minh thẳng thắn:
– “Chị Lan… tôi là Minh, em của Hùng đây.”

Lan sững sờ, tay run rẩy. Nước mắt chị trào ra.
– “Minh… chị xin lỗi… Chị không thể nói gì cả… Em hãy quên đi…”

Câu nói ấy càng khiến Minh đau đáu. Anh quyết tâm đi đến tận cùng. Anh bắt đầu điều tra lại vụ án cũ, gặp lại những nhân chứng năm xưa, lần tìm hồ sơ công an, thậm chí nhờ thám tử tư.

Trong quá trình ấy, từng lớp bụi ký ức bị phủi sạch. Minh phát hiện ra nhiều điểm mờ ám: báo cáo pháp y không khớp, camera khu trọ mất đúng đoạn quan trọng, và đặc biệt – có nhân vật quyền lực đã can thiệp để đóng hồ sơ nhanh chóng.

Và rồi, từ những mảnh vụn manh mối, sự thật dần lộ diện…

Một đêm, Minh hẹn gặp lại Lan trong căn phòng trọ cũ – nơi từng là ký ức tuổi thơ. Sau nhiều lần giằng xé, cuối cùng Lan bật khóc và nói hết:

– “Hùng không giết ai cả. Nạn nhân năm ấy chính là chồng chị – một kẻ nghiện ngập, vũ phu. Hôm đó, hắn đánh chị, suýt giết Tùng. Hùng vào can ngăn, trong lúc xô xát, chính hắn tự ngã đập đầu. Nhưng một kẻ khác – ông chủ cho vay nặng lãi mà hắn dính nợ – đã lợi dụng tình huống ấy. Hắn mua chuộc công an địa phương, đẩy hết tội cho Hùng. Vì chỉ cần thế, mọi chuyện sẽ êm đẹp, không ai dám đào sâu.”

Lan và Tùng khi đó trở thành cái gai. Họ bị đe dọa, nên phải giả chết trong vụ cháy để trốn chạy. Suốt mười năm, hai mẹ con sống chui lủi, không dám lộ diện.

Nghe đến đây, Minh rơi nước mắt. Sự ngờ vực bấy lâu đã thành hiện thực. Anh trai anh chết oan.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đó. Kẻ đứng sau, ông trùm vay nặng lãi năm xưa, nay đã trở thành một doanh nhân quyền lực, che giấu dưới lớp vỏ bọc “nhà từ thiện”. Người này từng nhiều lần xuất hiện cùng các quan chức trong các buổi lễ mà chính Minh tham dự.

Sự thật quá tàn khốc. Minh hiểu, để đòi lại công bằng, anh phải đối đầu với thế lực đen tối, có thể đánh đổi cả sự nghiệp lẫn an toàn. Nhưng anh không thể im lặng thêm một lần nữa.

Anh quyết định thu thập chứng cứ, đưa vụ việc ra ánh sáng. Hành trình phía trước đầy hiểm nguy, nhưng ít nhất – anh không còn cô độc. Bên cạnh anh lúc này, là Lan và cậu bé Tùng – nhân chứng sống mười năm chìm trong bóng tối.

Và câu chuyện mới chỉ bắt đầu…