Cơn bão số 5 tràn về miền Trung vào một buổi chiều muộn, gió rít từng cơn, mưa tạt trắng xóa cả con đường cao tốc. Trên chiếc xe 7 chỗ chạy dọc tuyến đường ven biển, Minh – người chồng, gò chặt tay lái, đôi mắt nheo lại nhìn qua làn mưa mù mịt. Bên cạnh anh là Lan – vợ anh – với gương mặt đầy lo lắng, tay cứ chốc chốc đặt lên bụng vì đang mang thai ở tháng thứ 5.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn của thiên nhiên, cuộc tranh cãi giữa hai vợ chồng nổ ra. Nguyên nhân xuất phát từ một cuộc điện thoại của mẹ Minh. Bà gọi dồn dập, bảo rằng “đàn bà chửa phải nghe lời, không được cãi, nếu không thì xui xẻo cả nhà”. Bà còn bảo Minh nên “dằn mặt” Lan vì từ lúc mang thai, Lan cứng rắn, ít nghe lời nhà chồng hơn. Lời lẽ của mẹ khiến Minh đang căng thẳng vì bão gió lại thêm phần nóng nảy.
Lan thì mệt mỏi, phản ứng yếu ớt nhưng dứt khoát: “Anh làm gì cũng được, nhưng đừng lấy cái thai ra mà mê tín. Em cần nghỉ ngơi, không phải nghe những lời dọa dẫm vô lý đó.” Minh lúc đó trong cơn bực tức đã phanh gấp xe vào lề đường. Gió rít ào ào, mưa quất như roi, anh mở cửa, hét lên:
“Xuống xe đi! Ở đó mà nghĩ mình đúng!”
Lan sững người, vừa run vừa sợ. Cô không ngờ chồng mình có thể làm vậy giữa lúc bão giông. Nhưng ánh mắt Minh đỏ ngầu, đầy thách thức, khiến cô không còn lựa chọn nào khác. Lan bước xuống, ôm bụng, co ro dưới cơn mưa. Chiếc xe rú ga lao đi, để lại một vệt nước dài trên cao tốc hoang vắng.
Lan đứng đó, tim đập thình thịch, không biết mình vừa bị bỏ rơi hay chỉ là một phút nóng giận của chồng. Bên tai cô, tiếng gió gào thét lẫn tiếng sấm đì đùng, khiến lòng càng thêm quặn thắt.
Lan đứng lặng giữa mưa gió gần nửa tiếng đồng hồ. Quần áo ướt sũng, bụng nặng trĩu khiến bước chân cô run rẩy. Trên cao tốc vắng người, thỉnh thoảng chỉ có vài chiếc xe container chạy vội vã qua, ánh đèn pha lóe sáng rồi mất hút.
Trong lúc tuyệt vọng, một chiếc xe tải nhỏ chạy chậm lại. Người tài xế – một người đàn ông trung niên – hạ kính xuống, hét lớn qua tiếng mưa:
“Cô gì ơi! Sao đứng giữa bão thế này? Lên xe đi, nguy hiểm lắm!”
Lan do dự, nhưng nhìn lại con đường mịt mù phía sau, cô biết mình không thể cố chấp. Cô gật đầu, loạng choạng bước lên cabin. Người tài xế tên Quang, làm nghề chở hàng nông sản từ Quảng Bình vào Huế. Ông vừa lái vừa nhìn Lan qua gương, thở dài:
“Cô có bầu mà ai lại để giữa đường lúc bão thế này? Nhà đâu để tôi đưa về?”
Nghe câu hỏi đó, Lan không kìm được nước mắt. Cô kể sơ qua chuyện vừa xảy ra, giọng nghẹn lại. Ông Quang im lặng một hồi rồi nói:
“Đàn ông mà không biết bảo vệ vợ thì có nhà cũng như không. Thôi, cô cứ yên tâm, có gì tôi sẽ đưa đến trạm dừng chân gần nhất. Ở đó có người, đỡ nguy hiểm hơn.”
Trong khi đó, Minh sau khi bỏ đi được chừng nửa tiếng, cơn giận trong anh dần nguội. Khi ánh chớp xé ngang bầu trời, anh chợt rùng mình nghĩ đến cảnh vợ bụng bầu đứng một mình giữa bão. Ý nghĩ “nhỡ cô ấy bị ngã, hay có chuyện gì thì sao?” khiến tim anh đập loạn. Minh hoảng hốt quay đầu xe, lao nhanh trở lại đoạn đường cũ.
Khi tới nơi, anh thấy chỉ còn những vũng nước loang lổ. Lan không còn đứng đó nữa. Trái tim Minh như rơi xuống vực. Anh chạy xuống xe, gọi lớn trong vô vọng, tiếng mình lạc đi trong gió bão.
Minh lái xe tìm dọc cao tốc, mắt căng ra trong màn mưa. Cuối cùng, khi đến trạm dừng chân cách đó vài cây số, anh bắt gặp cảnh tượng khiến mình chết lặng. Lan đang ngồi trong quán nhỏ, được vài người đi đường mang áo mưa cho, tay ôm bụng, gương mặt xanh xao nhưng ánh mắt kiên định. Bên cạnh là bác tài Quang, đang rót cho cô cốc trà gừng nóng.
Minh bước vào, ướt như chuột lột, ánh mắt hoảng loạn nhìn vợ. Lan chỉ liếc qua rồi quay đi, nước mắt chảy dài. Không phải vì cô yếu đuối, mà vì nỗi đau bị chính chồng mình bỏ rơi.
Bác tài Quang đứng dậy, nhìn Minh nghiêm nghị:
“Cậu còn trẻ, nhưng làm chồng làm cha thì phải nhớ: vợ con là người mình phải che chở. Giữa bão giông mà cậu bỏ vợ như vậy, nhỡ có chuyện gì thì ân hận cả đời. Đừng bao giờ để sự nóng giận và lời nói của người khác che mờ lý trí.”
Lời nói ấy như nhát búa giáng thẳng vào lòng Minh. Anh quỳ xuống, nắm tay Lan, giọng run rẩy:
“Anh xin lỗi… Anh đã sai. Từ nay anh không để em phải chịu một mình nữa.”
Lan không nói gì, chỉ khẽ rút tay về. Tha thứ không phải chuyện có thể làm ngay, nhưng ít nhất, Minh hiểu rằng anh vừa đứng bên bờ vực mất tất cả.
Sau đêm bão ấy, cả hai về nhà trong im lặng. Mẹ Minh sau này vẫn gọi điện, nhưng lần này, Minh dứt khoát:
“Mẹ, con sẽ nghe mẹ trong nhiều chuyện, nhưng chuyện vợ con, con phải tự quyết. Con không thể để mê tín làm hại hạnh phúc gia đình.”
Lan nghe thấy, trong lòng vẫn còn tổn thương, nhưng ít nhất cô biết chồng mình đã bắt đầu thay đổi.
Cơn bão ngoài trời rồi sẽ tan, nhưng có những cơn bão trong lòng con người chỉ lắng lại khi người ta học cách yêu thương và bảo vệ nhau đúng nghĩa.
Ba tháng sau cơn bão, gia đình nhỏ của Minh và Lan đón chào một bé gái khỏe mạnh. Tiếng khóc đầu đời của con vang lên trong phòng sinh như xua tan đi tất cả những ám ảnh và giông tố của quá khứ. Minh đứng ngoài cửa, nắm chặt tay, nước mắt lăn dài không kìm được. Khi y tá bế bé ra, đặt vào vòng tay anh, Minh run rẩy thì thầm:
“Con à… ba đã từng suýt đánh mất cả hai mẹ con, từ nay ba sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra nữa.”
Lan từ trong phòng nhìn ra, ánh mắt vẫn còn thoáng sự dè chừng, nhưng khi thấy chồng bế con đầy vụng về mà cẩn trọng, trái tim cô dần mềm lại. Tha thứ không đến trong một ngày, nhưng tình yêu đôi khi có thể nảy mầm trở lại từ những điều nhỏ bé, như ánh mắt của một người cha lần đầu bế con, hay bàn tay vụng về nhưng kiên định lau mồ hôi cho vợ sau cơn vượt cạn.
Những ngày sau đó, Minh chủ động gánh vác nhiều việc nhà hơn. Anh thức đêm thay tã, pha sữa, ru con ngủ để Lan được nghỉ ngơi. Có lần mẹ Minh gọi điện nhắc “làm gì cũng phải nghe lời người lớn”, nhưng lần này anh bình tĩnh đáp:
“Mẹ à, con sẽ nghe mẹ chuyện họ hàng, chuyện thờ cúng. Nhưng chuyện vợ con, con xin phép được tự lo. Con không thể để mê tín làm hỏng gia đình mình.”
Lan vô tình nghe được câu ấy, đôi mắt cô đỏ hoe, không nói gì nhưng trong lòng dấy lên một cảm giác ấm áp. Đó là lần đầu tiên cô thấy chồng mình trưởng thành thật sự, biết đứng ra bảo vệ gia đình nhỏ khỏi áp lực bên ngoài.
Một buổi chiều, khi bão đã qua lâu, bầu trời trong xanh và bé con đang ngủ ngoan trong nôi, Lan khẽ nói với Minh:
“Anh còn nhớ hôm bão không? Em tưởng hôm ấy… chúng ta sẽ kết thúc thật rồi.”
Minh siết chặt tay vợ, giọng trầm xuống:
“Anh nhớ. Và chính vì nhớ nên anh mới càng sợ. Cảm ơn em vì vẫn cho anh cơ hội được ở đây, được làm chồng, làm cha.”
Lan khẽ gật đầu, không trả lời, nhưng trong mắt ánh lên niềm tin le lói. Có lẽ, tha thứ không phải là quên đi, mà là chấp nhận để cùng nhau đi tiếp.
Từ đó, mỗi khi có giông gió ngoài đời, Minh luôn nhắc mình về đêm bão năm ấy – bài học đắt giá đã suýt khiến anh mất tất cả. Và Lan, trong thẳm sâu, cũng học được cách giữ vững bản lĩnh của một người mẹ, một người vợ, để không bao giờ bị bỏ rơi ngay cả giữa bão giông.
Câu chuyện của họ vẫn còn tiếp diễn, như mọi gia đình bình thường khác, với những bất đồng, thử thách và cả hạnh phúc giản dị. Nhưng có một điều chắc chắn: sau bão, họ hiểu rằng chỉ khi nắm tay nhau thật chặt, mới có thể đi qua những ngày giông tố.