“Vừa sinh đôi chưa được vài ngày, tôi đã bị bố mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà vì cho rằng con không giống bố. Tôi ôm con về nhà ngoại, âm thầm đi xét nghiệm ADN. Ngày nhận kết quả, tôi mừng thầm trong lòng… và đợi đúng 6 năm sau để trở lại.”
Trời mưa dầm suốt ba ngày liền, và tôi sinh đôi vào một buổi sáng mưa tầm tã như thế. Hai đứa con gái chào đời yếu ớt, một bé còn phải nằm lồng kính. Chồng tôi, Dũng, đang đi công tác xa không kịp về, nên mẹ chồng là người đầu tiên bước vào phòng hồi sức. Bà không nói một lời chúc mừng. Ánh mắt bà nhìn tôi đầy nghi ngờ rồi quay sang y tá hỏi đi hỏi lại:
“Cô chắc đây là con dâu tôi sinh à? Hai đứa con này… sao không giống bố chúng tí nào?”
Tôi nằm im, cố nuốt nước mắt vào trong. Người mới sinh còn yếu, hơi đau một chút là rên, vậy mà lúc đó, tôi không rên nổi. Tôi hiểu tính mẹ chồng – nghi ngờ, khắt khe và cay nghiệt. Tôi biết bà chưa bao giờ thật lòng chấp nhận tôi, người con dâu xuất thân nhà quê, chỉ học hết cao đẳng. Nhưng tôi không ngờ, bà lại nỡ nói ra những lời độc địa như vậy khi tôi vừa vượt cạn.
Hai ngày sau, Dũng về. Anh chỉ lặng thinh nhìn hai con rồi quay sang hỏi tôi một câu khiến tôi chết lặng:
“Em nói thật đi, đây có phải là con anh không?”
Tôi sửng sốt, đau lòng, nhưng vẫn cố nén giận, hỏi lại:
“Anh nói vậy là có ý gì? Em đã làm gì để anh nghi ngờ?”
Dũng không trả lời. Anh chỉ đưa cho tôi cái túi nhỏ đựng quần áo của mẹ con tôi rồi nói:
“Bố mẹ anh nói, nếu em không thể chứng minh thì em không còn là dâu con trong nhà này nữa. Em có thể về nhà ngoại tạm thời.”
Đêm đó, tôi ôm hai đứa con trong lòng, bước ra khỏi ngôi nhà mà tôi từng nghĩ là chốn nương thân. Mưa vẫn rơi, nhưng tôi không còn thấy lạnh. Trong tôi là ngọn lửa của đau đớn, của uất ức – và một điều gì đó mạnh mẽ hơn cả: lòng tin tuyệt đối rằng con mình là con của Dũng.
Về nhà mẹ đẻ, tôi chỉ nói qua loa, không dám kể rõ vì sợ mẹ tôi lo lắng. Hôm sau, tôi lặng lẽ bế một bé đi xét nghiệm ADN. Tôi vẫn còn giữ cuống rốn của Dũng từ lúc cưới nhau – cái móc khóa nhỏ mà tôi từng coi như kỷ vật tình yêu.
Ba tuần sau, kết quả xét nghiệm về. Tôi run tay mở phong bì: “Xác nhận mối quan hệ huyết thống cha – con: 99,9999%.”
Tôi ngồi thẫn thờ hàng giờ. Không phải vì bất ngờ, mà vì tôi biết, cuộc đời mình sắp rẽ sang một hướng khác. Tôi không định quay lại nhà chồng ngay, không cần họ “thừa nhận”. Tôi sẽ nuôi con một mình, và rồi… sẽ cho họ biết thế nào là cái giá của sự nghi ngờ.
Tôi sống cùng mẹ và hai con ở một vùng quê thuộc ngoại thành Hà Nội. Trong 6 năm qua, tôi vừa dạy học ở trung tâm gần nhà, vừa bán hàng online để nuôi con. Hai bé lớn lên ngoan ngoãn, xinh xắn – và đặc biệt giống bố như đúc. Tôi chưa từng cho Dũng gặp lại con, cũng không liên lạc. Đôi khi vào đêm khuya, tôi thấy tin nhắn từ anh, chỉ là “Em khỏe không?”, “Cho anh gặp con một lần được không?” – rồi anh lại xoá ngay sau vài phút. Nhưng tôi đã kịp đọc.
Ngày con gái tròn 6 tuổi, trường tổ chức cuộc thi tài năng nhí. Tôi đăng ký cho cả hai bé biểu diễn múa. Hôm đó, trời lại mưa, y hệt như cái ngày tôi rời khỏi nhà chồng năm nào. Nhưng hôm nay, tôi không còn là người phụ nữ bị đuổi đi trong tủi nhục nữa. Tôi là mẹ của hai bé gái xuất sắc, và là người phụ nữ mạnh mẽ đứng vững trên đôi chân của mình.
Kết thúc buổi biểu diễn, có một người đàn ông mặc sơ mi trắng, đứng lặng lẽ ở cuối sân trường, mắt đỏ hoe. Tôi nhận ra Dũng. Và tôi biết, ngày này rồi cũng đến.
Anh bước tới, nói:
“Anh xin lỗi. Sáu năm nay, ngày nào anh cũng sống trong hối hận. Anh đã tin mẹ, nghi ngờ em… và mất đi tất cả. Anh từng tìm cách xét nghiệm ADN khi gặp con bé Linh ở công viên mấy năm trước. Kết quả y hệt em từng biết…”
Tôi nhìn anh, nhẹ nhàng nói:
“Em không cần lời xin lỗi. Cái em cần, là sự tin tưởng khi em yếu đuối nhất. Cái em mong, là chồng em sẽ bảo vệ em thay vì quay lưng. Nhưng anh đã không làm được.”
Dũng gục đầu, im lặng.
“Anh có thể làm gì… để chuộc lại lỗi lầm?” – Anh hỏi.
Tôi không trả lời ngay. Tôi quay sang gọi hai bé lại.
“Các con, đây là… bố của các con.”
Hai đứa nhỏ tròn mắt nhìn, rồi líu ríu nói:
“Bố giống con quá!”
Tôi bật cười, nước mắt trào ra. Không phải vì hạnh phúc hay đau buồn, mà vì cuối cùng, mọi sự thật cũng được sáng tỏ. Nhưng liệu có thể bắt đầu lại từ đầu?
Tôi để anh dắt tay các con về nhà ông bà nội chơi lần đầu tiên. Còn tôi, đứng lại nhìn theo. Không phải vì tôi quay lại, mà bởi tôi muốn cho con cái quyền được biết nguồn gốc của mình – quyền mà suýt chút nữa người lớn đã cướp mất chỉ vì lòng ích kỷ và định kiến.
Tối hôm đó, anh nhắn tin:
“Anh biết không thể sửa được quá khứ. Nhưng nếu em cho phép, anh muốn bù đắp – bằng cả cuộc đời còn lại.”
Tôi nhìn tin nhắn rất lâu. Rồi trả lời:
“Không cần bù đắp cho em. Hãy làm một người cha tốt – điều đó là đủ.”
Tết năm đó, lần đầu tiên tôi đưa các con về nhà nội ăn tất niên. Mẹ chồng tôi – người từng đuổi tôi ra khỏi nhà – đã già yếu hơn nhiều. Bà nhìn tôi, nước mắt lưng tròng:
– Mẹ xin lỗi con… Mẹ quá độc đoán… Mẹ đã sai…
Tôi không biết nói gì. Trong tôi lúc ấy không còn giận dữ, chỉ thấy thương. Thương cho một người mẹ quá khắt khe, để rồi đánh mất cháu nội suốt 6 năm trời. Tôi đỡ tay bà, không từ chối, cũng không nói lời tha thứ – nhưng hành động ấy chính là một sự chấp nhận âm thầm.
Dũng dắt tay hai con, đứng phía sau. Mỗi người một bên, chúng tôi bước vào ngôi nhà xưa – giờ đã khác. Có lẽ, mọi sự trở lại đều không giống như trước. Nhưng ít ra, con tôi đã được đoàn tụ, và tôi đã thôi dằn vặt.
Tôi chọn ở lại nhà ngoại, không quay về nhà chồng. Tôi muốn tự lập, sống cuộc đời của chính mình. Dũng vẫn lui tới đón con, đưa con đi chơi, làm đúng bổn phận người cha.
Một ngày nọ, anh nói:
– Anh không xin em quay lại. Nhưng nếu một ngày nào đó em mỏi mệt… thì đừng quên, vẫn còn anh ở đây.
Tôi cười, không hứa hẹn gì. Bởi cuộc sống, sau cùng, đâu ai đoán trước được điều gì?
6 năm trước, tôi rời khỏi một ngôi nhà trong cơn mưa, ôm hai đứa trẻ bé bỏng trong tay, lòng đầy đau đớn và uất nghẹn.
6 năm sau, tôi trở lại – không để đòi lại danh phận, không để minh oan, mà để chứng minh rằng: người phụ nữ không cần phải dựa vào bất kỳ ai để hạnh phúc. Tôi đã yêu lại chính mình, đã làm mẹ, làm cha, làm bạn – và làm nên một thế giới nhỏ bình yên cho các con.
Cuộc đời có thể khiến ta gục ngã, nhưng chính tình yêu thương – không phải hận thù – mới là thứ vực ta dậy.
“Có những tổn thương không lành lại được, nhưng chúng ta có thể chọn bước tiếp – bằng trái tim kiên cường và bàn tay không buông bỏ.”