6 tuần sau khi hai đứa con sinh đôi của cô mất tích, một người phụ nữ vô gia cư đã bảo cô kiểm tra phòng vệ sinh của KFC…

“6 tuần sau khi hai đứa con sinh đôi của cô mất tích, một người phụ nữ vô gia cư đã bảo cô kiểm tra phòng vệ sinh của KFC…”

Người ta vẫn thường nói nỗi đau lớn nhất trên đời là mất đi con cái. Nhưng với Thu, nỗi đau ấy còn bị nhân lên gấp bội vì cô chẳng biết con mình còn sống hay đã chết. Sáu tuần qua, mỗi ngày đối với cô giống như đi trong một đường hầm không ánh sáng, hy vọng mỏng manh nhưng không bao giờ dứt.

Ngày hôm đó, trời Hà Nội cuối thu lành lạnh. Thu lững thững bước dọc con phố Trần Duy Hưng, mắt vô hồn. Cô không còn nhớ bao lần dán tờ rơi tìm trẻ, rồi lại bị mưa gió xé rách, hay bị người ta gỡ bỏ. Ai đó đã nhìn thấy hai đứa bé giống con cô ở bến xe, có người bảo ở công viên, nhưng khi cô chạy đến thì chẳng còn gì ngoài sự hụt hẫng.

Bất chợt, một người phụ nữ vô gia cư, dáng gầy gò, quần áo cũ nát, kéo tay cô. Giọng khàn khàn:
– Cô… cô ơi, thử đi xem… nhà vệ sinh ở KFC chỗ ngã tư kia kìa. Tôi nghe có tiếng trẻ con khóc ban đêm…

Thu sững lại. Bình thường cô sẽ cho đó là lời nói nhảm, nhưng đôi mắt của người đàn bà ấy – mệt mỏi nhưng sáng quắc, khiến cô không thể bỏ qua. Tim Thu đập mạnh, một tia hy vọng le lói.

Cô lao đến cửa hàng KFC ồn ào ánh đèn, giữa dòng người tấp nập. Trong lòng, nỗi sợ hãi và niềm hy vọng giằng xé, khiến bước chân vừa run rẩy vừa dồn dập.

Nhân viên cửa hàng ngạc nhiên khi thấy một người phụ nữ lạ vội vã xông thẳng vào khu vệ sinh. Thu đẩy cửa từng buồng một, ánh mắt đảo quanh, tim đập dồn dập. Không có gì ngoài mùi chất tẩy rửa nồng nặc và tiếng quạt kêu rè rè.

Đến buồng cuối cùng, cô khựng lại. Cánh cửa khép hờ, phía dưới khe hở lóe lên ánh sáng nhỏ. Thu run run đẩy ra. Trong góc tối, một cái thùng nhựa màu xanh được đậy hờ bằng tấm khăn cũ.

Cô tiến lại gần, đôi bàn tay run bần bật. Từ trong thùng, quả thật có tiếng động khe khẽ – giống tiếng thở, tiếng nấc của trẻ con. Thu bủn rủn, nước mắt trào ra, vội mở nắp.

Bên trong là… một con mèo con ướt lướt thướt, run rẩy, mắt long lanh. Không phải con cô.

Thu ngã quỵ xuống, bật khóc nức nở. Nhân viên chạy vào, tưởng cô bị ngất. Người phụ nữ vô gia cư đứng ngoài hành lang nhìn theo, ánh mắt mơ hồ, nửa thương hại, nửa bí hiểm.

– Tôi… tôi nghe nhầm sao? – Bà ta thì thào.

Thu cố đứng dậy, lau nước mắt. Mặc dù thất vọng, nhưng sự việc này lại khiến cô nhận ra một điều: vẫn còn có người lạ tin rằng con cô có thể tồn tại đâu đó. Niềm tin ấy, dù mong manh, đã nâng đỡ cô suốt những ngày tìm kiếm.

Tối hôm đó, Thu quay về căn phòng trọ nhỏ. Bàn thờ lập vội có tấm hình hai đứa bé sinh đôi, gương mặt hồn nhiên. Cô nhìn chăm chăm, bàn tay khẽ vuốt. Trong đầu, ký ức ngày cuối cùng hiện về rõ ràng: buổi sáng đưa con đi học mẫu giáo, lúc quay lại trường thì cô giáo bảo đã có người thân đến đón. Nhưng ai? Tại sao trường lại dễ dàng để người lạ dẫn đi?

Câu hỏi ấy ám ảnh cô, không lời giải.

Một tuần sau, công an báo tin mới: camera ở một ngã tư xa lắc cho thấy có người dắt tay hai đứa bé giống hệt con cô, nhưng hình ảnh mờ, không nhận diện rõ. Người đó mặc áo khoác rộng, đội mũ trùm kín.

Thu đi theo từng manh mối, bất chấp những lời dị nghị của người quen:
– Sáu tuần rồi, chắc là… thôi, lo mà sống tiếp đi.

Nhưng làm sao sống tiếp khi trái tim như mất một nửa?

Cô tìm lại người phụ nữ vô gia cư hôm trước. Bà ta ngồi co ro dưới gầm cầu vượt, mắt mờ đục. Thu ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ đưa cho bà hộp cơm. Người đàn bà nhìn cô thật lâu rồi khẽ nói:
– Đêm đó… tôi thật sự nghe tiếng trẻ con. Không phải mèo đâu. Có khi người ta kịp mang đi trước khi cô tới.

Thu lặng người. Câu nói ấy, dù mơ hồ, lại khiến tim cô nhói lên hy vọng mới. Có thể… con cô vẫn còn sống, chỉ là ở đâu đó ngoài tầm tay.

Đêm về, cô nằm thao thức. Trong giấc mơ chập chờn, cô thấy hai đứa bé chạy về phía mình, cười giòn tan. Cô dang tay ôm, nhưng chúng mờ dần như làn khói. Tỉnh dậy, nước mắt đẫm gối.

Ngoài kia, thành phố vẫn sáng đèn. Người phụ nữ ấy vẫn sẽ tiếp tục tìm con, dù là một năm, năm năm, hay cả đời. Bởi trong sâu thẳm, một người mẹ luôn biết: sợi dây mẫu tử không dễ dàng đứt đoạn.

Câu chuyện khép lại ở đó – với một cánh cửa mở, nơi sự thật còn ẩn giấu trong bóng tối, nhưng ngọn lửa hy vọng thì chưa bao giờ tắt…. Truyện hư cấu không có thật