Trẻ mới biết đi bị b-ắt c-óc tại nhà trẻ, 15 năm sau, người mẹ đọc tạp chí thời trang và nhìn thấy…

Ngày hôm đó, trời tháng Sáu oi ả, ánh nắng hắt xuống sân nhà trẻ ở một thị trấn nhỏ vùng ngoại ô. Mai – người mẹ trẻ mới hơn hai mươi tuổi – đưa con gái nhỏ tên An mới hơn hai tuổi đến lớp như mọi ngày. An vốn hiếu động, thích chạy nhảy, nhưng hôm ấy lại bám chặt lấy tay mẹ, đôi mắt tròn xoe như đoán biết điều gì chẳng lành. Mai khẽ cười, dỗ con:

“Con ngoan, mẹ đi làm, chiều mẹ lại đón nhé.”

Chỉ mấy tiếng sau, khi Mai đang làm việc ở văn phòng, điện thoại reo gấp gáp. Đầu dây bên kia là giọng cô giáo run rẩy:
“Chị Mai… An… An mất rồi! Không thấy trong phòng nữa!”

Mọi thứ trước mắt Mai như sụp đổ. Cô vội chạy đến nhà trẻ, nơi cảnh sát đã có mặt. Cửa lớp học mở toang, một số đứa trẻ khóc thét, còn cô giáo bàng hoàng không ngừng tự trách. Camera an ninh của nhà trẻ quá cũ, chỉ ghi được vài hình ảnh mờ nhạt: một người phụ nữ lạ mặt, đội mũ, bế An đi ra. Tất cả chỉ diễn ra trong vài phút ngắn ngủi.

Từ hôm đó, cuộc sống của Mai hoàn toàn thay đổi. Cô lao vào tìm kiếm, đi khắp nơi dán tờ rơi, lên đồn công an mỗi ngày với hy vọng mong manh. Nhiều năm qua, cảnh sát vẫn lưu hồ sơ, nhưng manh mối mờ dần. Họ nói khả năng cao An đã bị đưa đi xa, có thể qua biên giới.

Căn nhà nhỏ vốn đầy ắp tiếng cười trẻ thơ bỗng trống rỗng. Mai và chồng ban đầu còn cùng nhau gắng gượng, nhưng sau nhiều năm không có tin tức, anh dần chán nản, rồi rời đi. Chỉ còn lại Mai cùng nỗi đau, sống trong hy vọng mong manh rằng một ngày nào đó sẽ gặp lại con.

(15 năm sau – bước ngoặt bất ngờ)

Thời gian trôi nhanh. Mai giờ đã ngoài ba mươi lăm tuổi, làm việc trong một tiệm may nhỏ. Cuộc sống giản dị, tạm ổn định nhưng trong lòng vẫn có một khoảng trống không thể lấp đầy.

Một buổi chiều mưa, khi đang ngồi trong quán cà phê quen thuộc, Mai cầm quyển tạp chí thời trang vừa được bỏ trong kệ. Cô lật từng trang, chỉ xem cho qua, cho đến khi ánh mắt dừng lại ở trang bìa. Một gương mặt cô gái trẻ mười bảy – mười tám tuổi, với nụ cười rạng rỡ.

Mai thoáng giật mình. Có điều gì quen thuộc không thể lý giải. Rồi tim cô như ngừng đập khi nhìn kỹ: dưới gò má phải của cô gái ấy có một vết bớt mờ hình giọt nước. Vết bớt đó, Mai nhớ như in – nó từng nằm trên khuôn mặt nhỏ xíu của con gái An.

Cô run rẩy, đặt tay lên ảnh, cảm giác vừa mừng rỡ vừa hoang mang. Nhiều lần Mai đã ảo tưởng, nhầm lẫn, nhưng lần này thì khác. Đôi mắt, nụ cười, và đặc biệt là vết bớt – quá rõ ràng.

Trong bài phỏng vấn ngắn kèm theo, cô gái có nghệ danh “Lan Anh” – một người mẫu mới nổi, được phát hiện trong một cuộc thi nhỏ rồi nhanh chóng được giới thời trang chú ý. Bài viết cho biết cô sinh ra và lớn lên ở một tỉnh miền Trung, hiện sống cùng “mẹ” – một người phụ nữ đơn thân đã nuôi dưỡng từ nhỏ.

Mai đọc đi đọc lại, tay run đến mức đánh rơi cả tạp chí xuống bàn. Nếu cô bé này thật sự là An – con gái bị bắt cóc 15 năm trước – thì người phụ nữ kia chính là ai? Là kẻ đã lấy đi con của cô? Hay cũng là một nạn nhân trong một chuỗi đường dây mua bán trẻ em?

Cả đêm hôm đó, Mai không ngủ. Cô mở máy tính cũ, tìm kiếm tên “Lan Anh” trên mạng. Ảnh chụp, video phỏng vấn, thậm chí cả trang cá nhân đều hiện ra. Tất cả đều cho thấy một cô gái trẻ đầy năng lượng, đang bắt đầu sự nghiệp hứa hẹn. Và vết bớt ấy, không thể nhầm lẫn.

Mai quyết định phải đi tìm sự thật.

Mai tìm đến công ty quản lý người mẫu được nhắc đến trong bài báo. Cô giả vờ là một người muốn tìm việc, rồi khéo léo dò hỏi. Quản lý chỉ cho cô lịch trình sắp tới: “Lan Anh” sẽ tham gia một buổi chụp ảnh quảng cáo ở thành phố lớn vào tuần sau.

Trong những ngày chờ đợi, Mai tìm gặp lại cảnh sát, đem theo bằng chứng là tạp chí, ảnh trên mạng, cùng hồ sơ cũ. Ban đầu, họ còn ngần ngại – bởi không ít phụ huynh từng nhầm lẫn – nhưng khi đối chiếu hồ sơ và chi tiết về vết bớt, họ bắt đầu nghi ngờ và đồng ý theo dõi.

Ngày hôm ấy, Mai đứng lặng ngoài trường quay. Khi cô gái trẻ bước ra, mái tóc dài, dáng đi nhanh nhẹn, Mai như muốn chạy ngay đến ôm chầm. Nhưng cảnh sát dặn phải giữ bình tĩnh để không làm rối vụ việc.

Sau buổi chụp, cảnh sát mời “Lan Anh” cùng người phụ nữ tự xưng là mẹ đến trụ sở. Cuộc đối chất căng thẳng diễn ra. Ban đầu, người phụ nữ kia khăng khăng nói mình là mẹ ruột. Nhưng khi bị yêu cầu xét nghiệm ADN, sự thật lộ ra: bà ta nhận nuôi An từ một người đàn ông lạ, không hề có giấy tờ hợp pháp.

Ngày kết quả ADN trả về, Mai ôm lấy con gái – giờ đã là thiếu nữ mười bảy tuổi – bật khóc nức nở. An bàng hoàng, chưa kịp chấp nhận sự thật. Trong cô là cả một tuổi thơ, ký ức với người đã nuôi dưỡng mình. Nhưng nhìn giọt nước mắt của người mẹ ruột, An dần nhận ra tình cảm không thể che giấu.

Cuộc sống phía sau không dễ dàng: An cần thời gian để chấp nhận, Mai cần học cách lắng nghe và đồng hành cùng con sau quãng thời gian xa cách quá dài. Nhưng ít nhất, sau 15 năm, mẹ con đã tìm thấy nhau.