“Nghe tin chồng cũ lấy vợ tân tật, tôi trang điểm thật lộng lẫy tới nơi tổ chức đám cưới để cười nhạo, nhưng khi biết thân phận thật sự của cô dâu, tôi lặng lẽ ra về và khóc suốt đêm hôm đó…”
Cuộc đời tôi tưởng chừng đã bước sang trang mới sau hai năm ly hôn. Tôi tự nhủ bản thân không còn vướng bận với anh ta – người đàn ông từng thề thốt trọn đời bên cạnh, rồi cuối cùng phản bội bằng sự lạnh lùng và vô tâm. Nhưng mọi sự kiêu hãnh, lòng tự tôn còn sót lại trong tôi bị chạm mạnh khi một người bạn gọi điện, hớt hải báo tin:
“Lan à, mày biết tin chưa? Hùng – chồng cũ mày sắp cưới vợ mới rồi đó!”
Trái tim tôi nhói lên. Tôi hỏi dồn dập, trong đầu hiện ra hàng loạt câu hỏi: Cô gái đó là ai? Xinh đẹp, trẻ trung hơn tôi sao? Họ quen nhau từ bao giờ? Ngày cưới là ngày nào? Bạn tôi chỉ thở dài:
“Nghe nói gia đình cô gái cũng thường thôi, không hơn mày là mấy. Đám cưới tổ chức cuối tuần này. Thật ra tao cũng thấy khó hiểu, sao anh ta lại vội vàng như vậy.”
Tôi nén một tiếng cười khẩy, cố giấu đi sự hụt hẫng. Vội vàng hay không, rõ ràng anh ta đã quyết tâm chấm dứt mọi dây dưa với quá khứ. Trong khi đó, tôi vẫn chưa thực sự mở lòng với ai. Cảm giác bị bỏ lại phía sau đau đớn hơn tôi tưởng.
Ngay trong tối hôm ấy, tôi đứng trước gương. Người phụ nữ trong gương không còn trẻ trung như thuở đôi mươi, nhưng vẫn có nét quyến rũ, mặn mà. Tôi chợt nghĩ: Tại sao phải tỏ ra yếu đuối? Tại sao không xuất hiện một lần, thật lộng lẫy, để anh ta thấy tôi không hề thua kém bất kỳ ai?
Ý nghĩ đó lớn dần, biến thành quyết định. Tôi sẽ đến dự đám cưới. Không phải để chúc phúc. Tôi muốn xem người thay thế tôi rốt cuộc là loại người thế nào, và muốn để anh ta biết rằng – mất tôi là điều tiếc nuối lớn nhất đời anh ta.
Những ngày sau đó, tôi bận rộn tìm bộ váy sang trọng nhất, đi làm tóc, làm móng. Trong thâm tâm, tôi biết mình chẳng có lý do chính đáng để đến, ngoài sự ích kỷ và một chút thù hằn. Nhưng cảm giác này giống như một sự trả đũa tinh thần mà tôi cần để giữ lại chút tự tôn.
Tối hôm trước ngày cưới, tôi nằm trằn trọc, nghĩ về quãng thời gian đã qua. Có lúc tôi muốn buông bỏ, không xuất hiện làm gì cho thêm rắc rối. Nhưng cuối cùng, nỗi hiếu thắng lấn át. Tôi tự nhủ: Ngày mai, mình sẽ thật rực rỡ. Ngày mai, mình sẽ ngẩng cao đầu bước vào, như một nữ hoàng.
Tôi không ngờ, quyết định đến dự đám cưới hôm ấy đã đưa tôi đối diện với một sự thật khiến cả cuộc đời mình chao đảo…
Ngày cưới đến. Tôi khoác lên người chiếc váy màu đỏ rực – màu của quyền lực và thách thức. Gương mặt được trang điểm kỹ càng, mái tóc uốn bồng bềnh, nước hoa thoang thoảng. Tôi nhìn chính mình trong gương và gật đầu hài lòng. Một phần nào đó, tôi mong anh ta sẽ chấn động khi nhìn thấy tôi.
Đám cưới tổ chức ở một nhà hàng sang trọng trong trung tâm thành phố. Xe vừa dừng trước sảnh, tôi hít một hơi thật sâu, bước xuống với đôi giày cao gót. Ánh mắt của vài vị khách tò mò hướng về phía tôi. Tôi nghe loáng thoáng vài tiếng xì xào: “Có phải vợ cũ của chú rể không? Trông còn đẹp quá!”
Điều đó khiến tôi càng thêm kiêu hãnh. Tôi ngồi ở một bàn cuối, quan sát từ xa. Cô dâu chưa xuất hiện, nhưng chú rể – Hùng – bận rộn tiếp khách, gương mặt rạng rỡ chưa từng thấy. Tim tôi nhói nhẹ, nhưng tôi lập tức hất mặt, giả vờ thản nhiên.
Rồi giây phút mong chờ đến. Cửa lớn mở ra, cô dâu bước vào trong bộ váy trắng tinh khôi. Tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng. Tôi nheo mắt, muốn nhìn rõ đối thủ. Nhưng khi gương mặt cô gái hiện rõ dưới ánh đèn, tôi chết lặng.
Cô ấy… là My – em gái cùng cha khác mẹ của tôi.
Máu trong người như ngừng chảy. Tôi nhớ lại quãng thời gian xa xưa, khi cha tôi từng lầm lỡ, để lại một đứa con riêng. Mẹ tôi đau khổ, gia đình tan nát, còn tôi thì căm ghét người “em gái” ấy, chưa từng một lần gặp mặt. Dù lớn lên ở hai thế giới khác nhau, tôi vẫn luôn xem đó là vết nhơ trong đời mẹ. Và giờ đây, cô gái ấy lại đứng đó, trở thành vợ của chồng cũ tôi.
Tôi run rẩy cầm ly nước, cảm giác vừa phẫn nộ vừa cay đắng. Những tiếng cười chúc tụng xung quanh như nhấn chìm tôi. Hùng nhìn My với ánh mắt trìu mến mà chưa bao giờ dành cho tôi.
Bất giác, My cũng nhìn thấy tôi. Ánh mắt cô ấy không hề kiêu ngạo, không hề đắc thắng. Chỉ là một ánh nhìn thoáng buồn, như muốn nói điều gì đó mà không thể thốt thành lời.
Trong giây phút ấy, tôi không thể cười nhạo như dự định ban đầu. Tôi lặng lẽ đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, để mặc phía sau những tiếng nhạc rộn rã.
Đêm hôm ấy, tôi trở về căn hộ nhỏ của mình. Cởi bỏ lớp trang điểm, bộ váy đỏ rực rỡ, tôi ngồi sụp xuống trước gương. Nước mắt rơi lã chã. Tôi khóc không chỉ vì Hùng, cũng không chỉ vì My, mà vì chính bản thân mình.
Tôi nhận ra bao lâu nay, tôi vẫn sống trong oán hận, tự biến mình thành kẻ đáng thương. Tôi tưởng mình mạnh mẽ khi quyết định đến đám cưới để thách thức, nhưng hóa ra, đó chỉ là sự yếu đuối ngụy trang.
Nỗi đau khi thấy My mặc váy cưới khiến tôi nhớ lại những năm tháng mẹ đã chịu đựng. Hóa ra, tôi và My đều là nạn nhân trong bi kịch gia đình. Cô ấy chẳng có lỗi khi sinh ra. Có lẽ, chính vì từng thiếu thốn tình thương nên cô ấy càng khao khát một mái ấm.
Trong ánh mắt thoáng buồn của My hôm nay, tôi thấy sự bất an và lo lắng. Có lẽ cô ấy hiểu rõ sự khó xử của tôi, và cũng không muốn đối đầu.
Tôi khóc đến khi đôi mắt sưng húp. Rồi tôi chợt nghĩ: Phải chăng đây là lúc mình buông bỏ thật sự? Hùng đã chọn lựa. My cũng đã chọn lựa. Còn tôi, tôi cần chọn sự bình yên cho chính mình.
Ngày hôm sau, tôi viết một lá thư ngắn gửi cho My, chỉ vài dòng:
“Chúc em hạnh phúc. Mong em sẽ có được mái ấm mà chị và mẹ chưa từng có. Đừng lo, chị sẽ học cách buông bỏ.”
Không ai biết tôi đã viết lá thư ấy. Nhưng khi đặt bút ký tên, tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu học cách sống cho mình: tham gia lớp yoga, đi du lịch cùng bạn bè, mở lòng đón nhận những mối quan hệ mới. Thỉnh thoảng, ký ức về đám cưới hôm ấy lại ùa về, nhưng không còn khiến tôi đau đớn đến mức nghẹt thở. Tôi coi nó như một dấu chấm hết – để bắt đầu một hành trình mới.