Đám Tang Chồng Tỷ Phú, Người Vợ Bàng Hoàng Khi Thấy Một Bé Gái Giống Hệt Chồng Tới Viếng.

Tiếng mưa lách tách rơi trên mái tôn, hòa cùng tiếng kèn trống não nề từ trong căn biệt thự sang trọng vọng ra. Ngày hôm nay, đám tang của ông Trần Hoàng – vị tỷ phú nổi tiếng khắp thành phố – thu hút sự chú ý không chỉ của người thân, bạn bè mà cả báo chí và hàng xóm hiếu kỳ. Người ta đến không chỉ để tiễn đưa một con người giàu có, mà còn để tận mắt chứng kiến cuộc đời và hậu sự của một trong những nhân vật quyền lực nhất thương trường.

Bà Lệ, vợ ông Hoàng, mặc bộ áo tang trắng, khuôn mặt tái nhợt. Bà không khóc gào, chỉ im lặng nhìn di ảnh chồng đặt trên bàn thờ nghi ngút khói hương. Mấy ngày qua, bà sống trong trạng thái mơ hồ, chẳng biết mình đang trong cơn ác mộng hay thực tại. Bao nhiêu năm hôn nhân, từ những ngày ông Hoàng chỉ là một doanh nhân khởi nghiệp đến lúc ông thành tỷ phú, bà đều ở bên cạnh. Giờ đây, ông nằm đó, lặng im, bỏ lại bà với gia sản khổng lồ và vô số ánh mắt dò xét từ ngoài kia.

Khách đến viếng nườm nượp. Họ hàng, đối tác, nhân viên công ty… ai cũng ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt buồn bã nhưng không giấu được sự tò mò. Bởi lẽ, cái chết đột ngột của ông Hoàng vẫn còn nhiều uẩn khúc. Một số người thì thầm: “Ông ấy mới đi khám sức khỏe định kỳ, kết quả rất tốt mà, sao lại đột ngột thế này?”. Người khác thì đoán: “Có khi là áp lực công việc, tim mạch phát tác”.

Giữa lúc không khí tang thương phủ khắp căn nhà, một cảnh tượng lạ lùng xảy ra. Ngoài cổng, trong dòng người đến viếng, xuất hiện một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi dắt theo một bé gái chừng bảy, tám tuổi. Đứa bé mặc váy đen, tóc dài buông xõa, đôi mắt to tròn nhìn quanh với vẻ sợ hãi lẫn bối rối. Khi ánh mắt nó chạm vào di ảnh trên bàn thờ, đôi môi khẽ mấp máy, như muốn gọi “Ba”.

Điều khiến tất cả kinh ngạc chính là gương mặt đứa bé. Những ai từng quen biết ông Hoàng đều thầm giật mình: nó giống ông đến lạ kỳ. Đôi mắt, sống mũi, thậm chí cả dáng cằm đều như bản sao thu nhỏ. Cơn xôn xao lan nhanh trong đám đông.

Bà Lệ ngẩng lên, thoáng khựng lại khi nhìn thấy cảnh ấy. Bà cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. “Không thể nào…”. Nhưng càng nhìn, sự tương đồng càng rõ. Tiếng xì xào vang lên khắp nơi:
– Trời ơi, con ai mà giống ông Hoàng dữ vậy?
– Có khi… là con riêng?

Không khí trong tang lễ bỗng căng thẳng lạ thường. Người phụ nữ kia vẫn lặng lẽ dắt con vào thắp hương, cúi đầu trước linh cữu. Bà Lệ đứng chôn chân, lòng bàng hoàng xen lẫn hoài nghi.

Câu hỏi bắt đầu gặm nhấm tâm trí bà: Phải chăng suốt bao năm qua, ông Hoàng đã che giấu một bí mật động trời?

Sau tang lễ, căn biệt thự rộng lớn bỗng trở nên trống vắng lạ thường. Bà Lệ ngồi trong phòng khách, đôi mắt mệt mỏi, nhìn chằm chằm vào tấm hình chồng. Trong đầu bà vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh bé gái hôm đó. Sự giống nhau quá rõ ràng, khiến bà không thể coi đó chỉ là “trùng hợp”.

Người phụ nữ dẫn bé gái đến viếng hôm ấy không ở lại lâu. Sau khi thắp nén hương, cô ta chỉ lặng lẽ để lại một vòng hoa trắng, trên đó ghi: “Mẹ con em xin tiễn biệt anh”. Rồi dắt con rời đi, giữa vô số ánh mắt tò mò.

Bà Lệ cắn môi. Trực giác mách bảo bà cần tìm hiểu. Hôm sau, bà nhờ một người bạn thân làm bên hội từ thiện dò la. Chẳng mấy khó khăn, bà biết được danh tính người phụ nữ ấy – tên là Hạnh, một giáo viên dạy nhạc ở trường tiểu học tư gần trung tâm. Bé gái tên An, đang học lớp 2 tại chính ngôi trường đó.

Một buổi chiều, bà Lệ tìm đến trường, đứng từ xa quan sát. Khi tan học, bé An chạy ra cổng, gương mặt rạng rỡ. Ánh mắt nó sáng, dáng đi nhanh nhẹn – tất cả đều gợi lại ký ức về ông Hoàng lúc trẻ. Bà Lệ thấy tim mình nhói lên.

Tối hôm ấy, bà hẹn gặp riêng Hạnh trong một quán cà phê nhỏ. Ban đầu, Hạnh còn e dè, nhưng rồi dưới ánh nhìn kiên định của bà Lệ, cô bật khóc.
– Em xin lỗi chị… nhưng anh ấy và em…

Câu chuyện dần hé mở. Hóa ra, hơn tám năm trước, trong một chuyến công tác ở Đà Nẵng, ông Hoàng tình cờ gặp Hạnh. Khi đó, Hạnh chỉ là một cô giáo trẻ, nhiệt huyết, còn ông Hoàng thì đã là một doanh nhân thành đạt nhưng vẫn chưa nổi bật như sau này. Giữa họ nảy sinh một mối quan hệ ngắn ngủi, không ràng buộc. Hạnh có thai nhưng quyết định giữ lại đứa bé, nuôi con một mình, chưa từng yêu cầu ông Hoàng chịu trách nhiệm.

Điều khiến bà Lệ bất ngờ là… ông Hoàng hoàn toàn biết về sự tồn tại của bé An. Dù không công khai, nhưng ông vẫn chu cấp âm thầm cho hai mẹ con, đảm bảo họ có cuộc sống ổn định. “Anh ấy nói không muốn phá vỡ gia đình chị, cũng không muốn An thiếu thốn” – Hạnh nghẹn ngào.

Nghe đến đó, lòng bà Lệ rối bời. Bao nhiêu năm qua, bà từng tự hào vì nghĩ chồng mình là người đàn ông mẫu mực, hết lòng vì gia đình. Hóa ra, ông giấu một bí mật lớn như vậy. Vừa là sự phản bội, vừa là trách nhiệm.

Bà im lặng rất lâu. Ly cà phê nguội ngắt trên bàn. Trước mắt bà, dường như hiện lên hai con đường: hoặc phủ nhận, xua đuổi mẹ con Hạnh; hoặc chấp nhận sự thật, đối diện và tìm cách dung hòa. Nhưng liệu bà có đủ bao dung để làm điều đó?

Những ngày sau đó, dư luận bắt đầu râm ran. Tin đồn về “con riêng của tỷ phú” lan truyền nhanh chóng. Báo lá cải giật tít, hàng xóm xì xào. Gia đình bên nội của bà Lệ cũng tỏ thái độ khó chịu. Họ lo sợ khối tài sản kếch xù của ông Hoàng sẽ bị chia sẻ cho “người ngoài”.

Một buổi họp gia đình diễn ra ngay tại biệt thự. Anh chị em họ hàng nhao nhao:
– Chị Lệ phải làm rõ! Không thể để một đứa trẻ không rõ thân phận đến tranh giành!
– Nếu cần thì xét nghiệm ADN!

Bà Lệ ngồi im, nhìn từng gương mặt đỏ gay vì tức giận. Bà hiểu họ lo lắng cho quyền lợi, nhưng bà thì chỉ cảm thấy kiệt sức. Trong đầu bà vẫn vang vọng hình ảnh bé An hôm đứng trước di ảnh, ánh mắt ngơ ngác của một đứa trẻ mất cha. Nó đâu có lỗi gì.

Đêm ấy, bà mất ngủ. Bà ra ban công, trời vẫn lất phất mưa. Bất giác bà nhớ lại những lời chồng từng nói trước đây: “Nếu một ngày anh không còn, em hãy chăm sóc gia đình thay anh, đừng để ai bị bỏ rơi”. Khi đó bà chỉ nghĩ đến con ruột và cha mẹ già, nào ngờ…

Sáng hôm sau, bà Lệ chủ động gọi điện cho Hạnh. Lần này, bà mời cả hai mẹ con về nhà. Khi An bước vào phòng khách, bà Lệ ngồi xuống ngang tầm, nhẹ nhàng nắm tay con bé:
– Từ nay, con cứ xem đây là nhà của mình. Ba con chắc cũng mong vậy…

Câu nói ấy khiến cả Hạnh lẫn An sững người. Nước mắt rơi lã chã. Hạnh cúi đầu, giọng run rẩy:
– Em biết chị rộng lượng, nhưng em không mong gì hơn ngoài việc con có thể đôi lúc được nhớ đến cha nó…

Tin bà Lệ thừa nhận bé An lan ra ngoài, gây thêm sóng gió. Người thì khen bà bao dung, người thì chê dại dột. Song, bà không còn bận tâm. Bà chọn giữ lời hứa thầm lặng với chồng, cũng như giữ cho chính mình một lương tâm thanh thản.

Thời gian trôi đi, ban đầu vẫn còn nhiều ánh mắt nghi kỵ, nhưng dần rồi, mọi chuyện lắng xuống. Bé An đôi khi đến biệt thự chơi cùng các anh chị, được gọi “con gái của ba Hoàng”. Bà Lệ vẫn còn những đêm trăn trở, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của An, bà biết mình đã làm đúng.

Cuộc đời vốn dĩ không hoàn hảo. Ngay cả những người giàu có, tưởng như có tất cả, cũng mang trong lòng những vết nứt. Nhưng quan trọng là sau cùng, con người ta chọn đối diện thế nào với những vết nứt ấy.

Và bà Lệ, trong cơn giông bão của số phận, đã chọn con đường bao dung.