Có những lúc, một quyết định trong phút nóng giận có thể thay đổi cả cuộc đời. Ngày anh ta đuổi vợ ra khỏi nhà, chẳng ai ngờ được 8 năm sau, người phụ nữ ấy sẽ quay lại – không phải trong sự yếu đuối, mà cùng chiếc trực thăng rực sáng trên bầu trời và hai bé gái xinh đẹp nắm tay mẹ.
Mai kết hôn với Hùng năm 23 tuổi. Cô xuất thân trong gia đình lao động bình thường, ba mẹ làm thợ mộc, thợ may. Còn Hùng thì khác – anh ta là con nhà khá giả, mở công ty xây dựng, đi đâu cũng tự hào mình “làm ăn lớn”. Những ngày đầu mới cưới, Mai tin rằng tình yêu và sự nhẫn nhịn sẽ giữ được mái ấm.
Nhưng chỉ sau 2 năm, cuộc sống hôn nhân dần trở nên ngột ngạt. Hùng gia trưởng, nóng nảy, thường xuyên chê bai vợ không “khôn khéo” trong các mối quan hệ, không “sang trọng” để đi cùng anh trong những bữa tiệc. Mỗi lần cãi nhau, anh lại lớn tiếng, có khi ném đồ đạc.
Ngày định mệnh đến vào một buổi chiều mưa. Hùng đi làm về, thấy Mai chưa chuẩn bị cơm vì con trai nhỏ ốm sốt, đang nằm quấy khóc. Thay vì chia sẻ, anh ta nổi giận:
– “Cô chỉ biết quanh quẩn với mấy việc lặt vặt, chẳng làm được gì ra hồn. Ra khỏi nhà này đi, tôi không cần loại đàn bà bất tài nữa.”
Mai sững sờ, ôm con mà nước mắt lăn dài. Chịu đựng bao năm, giờ thì lời nói ấy như nhát dao cuối cùng. Cô thu vội vài bộ quần áo, bế con đi trong cơn mưa tầm tã. Đêm ấy, hai mẹ con ngủ tạm dưới mái hiên một ngôi chùa, bụng đói cồn cào nhưng lòng Mai lại có một quyết tâm lạ thường: “Mình sẽ sống khác. Không thể để con khổ thêm nữa.”
Sáng hôm sau, cô nhờ một người bạn thân đưa đến nhà người dì ở tỉnh khác. Từ đó, hành trình làm lại cuộc đời của một người mẹ đơn thân bắt đầu.
Ở nơi xa lạ, Mai phải làm đủ mọi nghề: phụ quán ăn, bán hàng rong, rồi xin vào làm công nhân trong xưởng may. Có những hôm tăng ca đến nửa đêm, cô vẫn cố mang ít đồ ăn về cho con. Cậu bé dần khôn lớn trong sự thiếu thốn nhưng luôn được mẹ dạy:
– “Con không cần cha phải thương, chỉ cần biết thương mẹ và sống tử tế.”
Cơ duyên đến khi Mai học thêm vi tính và tiếng Anh buổi tối ở trung tâm nhỏ. Thầy giáo nhận ra khả năng nhanh nhẹn của cô, giới thiệu cô vào làm thư ký cho một công ty nước ngoài. Dần dần, từ một nhân viên đánh máy, Mai được giao quản lý hợp đồng, rồi tham gia các buổi thương thảo. Sự chăm chỉ và tinh thần học hỏi giúp cô tiến xa.
Năm năm sau, Mai đã là quản lý dự án của một tập đoàn logistics lớn. Cô không chỉ nuôi con trai ăn học tử tế, mà còn nhận nuôi thêm một bé gái mồ côi – đứa bé mà cô gặp trong một chuyến công tác vùng cao. Cô bé có đôi mắt sáng, gọi Mai là “mẹ” ngay từ lần đầu tiên.
Cuộc sống tuy vất vả nhưng hạnh phúc. Hai đứa trẻ lớn lên trong tình thương, gắn bó như ruột thịt. Mai cũng được công ty hỗ trợ đào tạo, có cơ hội đi nước ngoài nhiều lần. Trong một lần dự hội thảo về vận tải hàng không, cô còn được trải nghiệm bay trực thăng – điều khiến cô thầm hứa: “Một ngày nào đó, mình cũng sẽ bước xuống từ chiếc trực thăng ấy, tự tin và ngẩng cao đầu.”
Cột mốc lớn nhất là khi Mai cùng nhóm đối tác ký kết thành công một dự án liên doanh hàng trăm tỷ đồng. Thành quả ấy mang lại cho cô vị trí giám đốc chi nhánh. Ở tuổi 31, Mai đã hoàn toàn thoát khỏi hình ảnh người phụ nữ bị chồng đuổi đi năm nào.
Tám năm sau, Hùng đã không còn ở đỉnh cao. Công ty xây dựng của anh gặp khó khăn, nợ nần chồng chất. Con người từng kiêu ngạo giờ sa sút, nhưng tính cách gia trưởng thì không thay đổi. Anh ta sống trong căn nhà rộng mà trống trải, ngày càng hối hận nhưng lại chẳng bao giờ chịu thừa nhận lỗi lầm.
Một buổi sáng, cả xóm xôn xao khi nghe tiếng trực thăng hạ cánh ở bãi đất trống gần đó. Cửa mở ra, một người phụ nữ trong bộ vest thanh lịch bước xuống, tay dắt theo hai bé gái xinh xắn. Gương mặt ấy khiến nhiều người ngỡ ngàng – đó là Mai.
Cô trở về không phải để khoe khoang, mà để đưa con trai đến thăm ông bà nội – những người năm xưa vẫn luôn âm thầm thương nhớ cháu. Bố mẹ Hùng xúc động rơi nước mắt, ôm chầm lấy cháu nội, ân hận vì đã không bảo vệ con dâu khi xưa.
Hùng đứng lặng người. Anh ta chưa bao giờ nghĩ có ngày người vợ “vô dụng” mà mình từng đuổi đi lại thành công đến thế. Cảnh tượng ấy như một cú tát vào lòng tự ái. Nhưng Mai chỉ mỉm cười bình thản, cúi chào rồi dìu hai con bước vào nhà.
Trong bữa cơm đoàn tụ, cô nói rõ:
– “Con đưa các cháu về để thăm ông bà. Còn chuyện cũ, xin coi như một bài học. Từ nay, chúng ta chỉ còn là người quen cũ, không gì hơn.”
Cả căn phòng im phăng phắc. Hùng cúi gằm mặt, lần đầu tiên cảm thấy mình đã đánh mất điều quý giá nhất.
Mai rời đi khi nắng chiều rực rỡ. Chiếc trực thăng cất cánh, mang theo hình ảnh người phụ nữ từng bị chà đạp, nay trở lại đầy kiêu hãnh. Hai bé gái nắm tay mẹ cười rạng rỡ, còn cậu con trai lớn nhìn về phía sau, ánh mắt vừa kiêu hãnh, vừa bình thản.
Câu chuyện khép lại bằng một sự thật giản dị: đôi khi, sự trả thù ngọt ngào nhất không phải là oán hận, mà là sống tốt hơn, mạnh mẽ hơn, và để người từng tổn thương mình phải tự cảm thấy hối tiếc.