Cô dâu trẻ tên Mai vừa kết hôn chưa đầy hai tháng, ai nhìn vào cũng nghĩ cuộc sống của cô tràn đầy hạnh phúc. Mỗi sáng, khi ánh nắng vừa xuyên qua cửa sổ, Mai lại chăm chỉ thay ga trải giường, gấp gọn gàng từng góc chăn như thể đó là một nghi lễ quan trọng không thể thiếu. Với nhiều người, việc thay ga hằng ngày có vẻ hơi thái quá, nhưng với Mai, nó như một thói quen kỳ lạ không thể bỏ. Mãi cho đến một buổi trưa, khi mẹ chồng vô tình bước vào phòng để gọi hai vợ chồng xuống ăn cơm, bà đã phát hiện ra một điều kinh hoàng ẩn sau lớp ga giường trắng tinh khôi ấy…
Mai sinh ra trong một gia đình nề nếp, cha mẹ cô luôn dạy con cái phải sạch sẽ, gọn gàng, bởi “nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm”. Từ nhỏ, Mai vốn cẩn thận, đến mức bạn bè thường trêu rằng cô bị “ám ảnh sạch sẽ”. Nhưng sau khi kết hôn và dọn về sống chung với chồng – anh Khánh – trong căn nhà của bố mẹ chồng ở ngoại thành, thói quen của Mai càng thể hiện rõ.
Ngày nào cũng vậy, trước khi đi làm, Mai đều thay một bộ ga trải giường mới. Những bộ ga sau khi giặt và phơi khô, cô cất cẩn thận trong tủ. Thậm chí, cô còn ghi chú ngày tháng đã sử dụng từng bộ ga, sắp xếp theo thứ tự. Mỗi buổi sáng, khi Khánh còn lim dim ngủ, Mai đã khẽ khàng kéo ga cũ ra, gấp lại rồi lấy một bộ mới tinh trải lên giường.
Khánh từng ngạc nhiên:
– Em thay mỗi ngày vậy có cần không? Chỉ hai vợ chồng mình thôi, đâu phải khách sạn.
Mai mỉm cười, né tránh câu hỏi:
– Em quen rồi, không thay em thấy khó chịu lắm.
Anh nghĩ vợ chỉ cầu toàn, nên cũng không nói thêm. Thực ra, Khánh cảm thấy cũng thoải mái khi được nằm trên những tấm ga mới thơm mùi nắng.
Trong mắt bố mẹ chồng, Mai là một nàng dâu chu toàn: nấu ăn ngon, gọn gàng, lễ phép. Bà Hạnh – mẹ chồng – thường khen con dâu khéo léo, lại biết chăm sóc gia đình. Thế nhưng, có một điều bà chưa bao giờ hiểu nổi: tại sao tủ ga trải giường trong phòng con trai và con dâu cứ hao hụt nhanh chóng. Mới tháng trước bà mua thêm mấy bộ, giờ đã thấy dùng hết sạch.
Bà nghĩ chắc Mai trẻ, cầu kỳ nên không để bụng. Nhưng lòng bà vẫn thoáng chút lạ lùng.
Một buổi trưa, Khánh đi làm chưa về, Mai cũng vừa ra ngoài đi chợ. Bà Hạnh lên phòng con trai để lấy cái áo len bà để nhờ trong tủ. Khi bước vào, bà thấy giường đã gọn gàng, tấm ga trắng tinh phẳng phiu. Nhưng vì ánh nắng hắt nghiêng qua khe cửa, bà nhận ra bên dưới ga dường như có một vệt mờ. Cơn tò mò khiến bà nhẹ nhàng lật một góc ga lên…
Ngay khoảnh khắc ấy, bà chết lặng.
Dưới lớp ga trắng tinh khôi, nệm giường chi chít những vết máu loang cũ. Có vết đã nâu sẫm, có vết còn mới đỏ tươi. Những vệt máu kéo dài như thể ai đó từng quằn quại trên chiếc nệm này.
Bà Hạnh hoảng hốt, vội buông tấm ga xuống, tim đập thình thịch. Bao câu hỏi dồn dập ập đến: Tại sao lại có máu? Mai bị bệnh gì chăng? Hay có chuyện gì đang xảy ra mà cả gia đình không hề biết?
Bà Hạnh giữ im lặng trong bữa cơm hôm đó. Bà quan sát Mai nhiều hơn: sắc mặt con dâu thường nhợt nhạt, đôi khi khẽ chau mày khi ngồi xuống ghế. Nhưng Mai vẫn cười nói, vẫn gắp thức ăn cho chồng, không có biểu hiện gì bất thường.
Đêm đó, khi vợ chồng Khánh đã ngủ, bà Hạnh trằn trọc mãi. Bà muốn hỏi thẳng nhưng lại sợ làm Mai xấu hổ. Rốt cuộc, sáng hôm sau, khi Khánh đi làm sớm, bà gọi Mai xuống bếp:
– Con này, mẹ hỏi thật, con có chuyện gì giấu mẹ không?
Mai thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh:
– Dạ, con không có chuyện gì ạ.
– Thế sao… – bà ngập ngừng – mẹ thấy ga trải giường nhà con thay liên tục. Nệm lại có nhiều vết máu. Con bị bệnh gì không?
Mai bối rối, đôi mắt đỏ hoe. Một lúc sau, cô mới nghẹn ngào:
– Mẹ… con xin lỗi. Con không biết nên nói sao… Con bị bệnh phụ khoa, từ hồi trước cưới. Bác sĩ bảo tử cung con yếu, thường xuyên ra máu bất thường. Con sợ Khánh biết sẽ buồn, sợ mẹ cha lo lắng, nên con chỉ lặng lẽ thay ga, giặt giũ, che đi thôi…
Nghe đến đây, bà Hạnh sững sờ. Bao ngày qua, bà cứ nghĩ con dâu chỉ quá cầu toàn, nào ngờ là vì bệnh tật.
– Sao con không nói sớm để đi chữa trị? – bà nghẹn ngào.
– Con đi khám mấy lần rồi, nhưng thuốc chỉ giảm phần nào. Con sợ ảnh hưởng chuyện sinh con, nên càng lo lắng…
Nước mắt Mai lăn dài, cô vừa nói vừa run. Lần đầu tiên, bà Hạnh nhìn con dâu không phải với ánh mắt đánh giá, mà bằng sự thương xót. Bà nhẹ nhàng nắm lấy tay Mai:
– Con à, bệnh thì phải chữa. Giấu giếm chỉ làm khổ mình hơn thôi. Mẹ sẽ đưa con đi bệnh viện lớn, tìm bác sĩ giỏi. Khánh cũng phải biết chuyện này. Con là vợ chồng, không thể gánh một mình như thế.
Mai òa khóc, như được trút gánh nặng.
Chiều hôm đó, khi Khánh về, bà Hạnh gọi cả hai vào phòng khách. Bà kể lại những gì mình phát hiện và lời thú nhận của Mai. Lúc đầu, Khánh rất bất ngờ, thậm chí có chút bàng hoàng. Anh nắm chặt tay vợ, nhìn thẳng vào mắt cô:
– Sao em lại chịu đựng một mình? Anh là chồng em, em phải cho anh biết chứ.
Mai cúi đầu, giọng run run:
– Em sợ anh thất vọng, sợ anh nghĩ em không đủ tốt…
Khánh siết chặt tay vợ, nói dứt khoát:
– Em ngốc quá. Anh lấy em là vì yêu em, chứ đâu phải vì những thứ đó. Có bệnh thì mình chữa. Anh sẽ đi cùng em.
Câu nói ấy khiến Mai vỡ òa trong nước mắt. Bà Hạnh ngồi bên cạnh, cũng không kìm nổi xúc động.
Vài ngày sau, bà Hạnh đưa Mai đến bệnh viện lớn ở thành phố. Sau nhiều xét nghiệm, bác sĩ chẩn đoán Mai bị rối loạn nội tiết nghiêm trọng, dẫn đến tình trạng xuất huyết tử cung bất thường. Nếu không điều trị kịp thời, nguy cơ biến chứng cao, thậm chí ảnh hưởng khả năng sinh sản.
Tin này như cú đánh mạnh vào Mai, nhưng nhờ có chồng và mẹ chồng bên cạnh, cô không còn đơn độc nữa. Bác sĩ kê phác đồ điều trị lâu dài, kết hợp thuốc và nghỉ ngơi.
Từ hôm đó, Mai không còn phải thay ga mỗi ngày để che giấu bí mật. Thói quen ấy biến mất, thay vào đó là những buổi đi khám, những bữa ăn dinh dưỡng do chính bà Hạnh chuẩn bị cho con dâu. Bà dặn dò:
– Con phải ăn nhiều, ngủ đủ. Đừng lo việc nhà, để mẹ làm. Quan trọng nhất là sức khỏe.
Mai nghẹn ngào, cảm thấy may mắn vì có một gia đình chồng thấu hiểu. Cô từng nghĩ mình phải gồng gánh một mình, nào ngờ sự thật lại mở ra một sự gắn kết mới.
Khánh cũng thay đổi, anh chăm vợ nhiều hơn, không còn để cô phải âm thầm chịu đựng. Có hôm, anh ngồi cạnh, đùa:
– Từ nay anh sẽ phụ em giặt ga, nhưng mà chắc không phải mỗi ngày nữa rồi.
Mai cười trong nước mắt.
Câu chuyện tưởng chừng khởi đầu bằng một bí mật kinh hoàng lại kết thúc bằng sự cảm thông và tình thương. Điều Mai học được sau tất cả là: trong gia đình, sự thật có thể khó nói, nhưng chỉ có sự thật mới mở đường cho sự thấu hiểu và yêu thương thật sự.