Một cô lao công đã bị vợ tỷ phú s-ỉ nh-ục khi đang gội đầu. 30 phút sau, một người đàn ông xuất hiện, và b-í m-ật đằng sau đó đã khiến mọi người s-ững s-ờ..

Trong một buổi sáng oi ả, tiệm gội đầu nhỏ nằm trong con ngõ vắng vang lên tiếng xì xào của mấy vị khách sang trọng. Giữa không khí nồng nặc mùi dầu gội và tiếng máy sấy, có một cảnh tượng khiến cả cửa tiệm lặng ngắt.

Mai – một cô lao công gầy gò, đôi bàn tay chai sạn, quần áo bạc màu – được gọi đến để phụ dọn dẹp sàn nhà sau ca làm đêm ở khu chung cư. Cô vốn chỉ định quét dọn nhanh rồi về, nhưng đúng lúc đó, bà Hạnh – vợ của một vị tỷ phú nổi tiếng trong thành phố – bước vào tiệm cùng hai người bạn. Bà Hạnh vốn nổi tiếng kiêu kỳ, quen thói coi thường người nghèo.

Trong lúc chờ thợ gội đầu, ánh mắt bà chợt dừng lại ở Mai. Từ mái tóc bết mồ hôi đến đôi dép nhựa cũ kỹ, tất cả dường như làm bà gai mắt. Và rồi, chỉ vì thấy vài giọt nước từ chiếc chổi lau rơi trúng chân mình, bà Hạnh đứng bật dậy, giọng the thé:

– “Cái đồ hèn mọn này! Quét dọn cũng không xong, mày có mắt không hả? Biết chân tao đi đôi giày bao nhiêu tiền không?”

Mấy người bạn đi cùng bà cười khúc khích, phụ họa thêm những lời mỉa mai. Nhân viên trong tiệm im thin thít, không dám xen vào. Mai run rẩy xin lỗi, cúi gằm mặt, nhưng bà Hạnh vẫn không tha.

– “Nghe nói mày đi làm thuê ở khu chung cư nhà tao? Đúng là loại chỉ đáng cọ toilet thôi! Người như mày chỉ cần ngửi mùi nước hoa tao thôi đã đủ xa xỉ rồi!”

Những lời sỉ nhục nặng nề rơi xuống như từng nhát dao. Cả tiệm bỗng im phăng phắc, chỉ còn tiếng nấc nghẹn của Mai. Nước mắt rơi lẫn trong bọt xà phòng còn sót lại trên sàn.

Hook ở đây chính là sự căng thẳng tột cùng: một người đàn bà quyền lực hạ nhục thậm tệ một cô lao công yếu thế ngay trước mặt bao người. Và rồi, chỉ 30 phút sau, một người đàn ông xuất hiện, đảo ngược hoàn toàn tình thế.

Khi Mai đang thu dọn đồ nghề, mặt mũi nhòe nhoẹt nước mắt, thì cánh cửa tiệm bật mở. Một người đàn ông trung niên, dáng cao lớn, phong thái đĩnh đạc bước vào. Vẻ ngoài giản dị với chiếc áo sơ mi trắng nhưng ánh mắt sắc lạnh khiến ai nấy đều chú ý. Chủ tiệm lập tức cúi chào, gọi:

– “Ông Minh… Ông đến rồi ạ!”

Không khí bỗng căng như dây đàn. Ông Minh – chính là chồng của bà Hạnh, vị tỷ phú nổi danh vừa trở về từ chuyến công tác. Sự xuất hiện của ông khiến tất cả ngỡ ngàng, bởi hiếm khi ông xuất hiện ở nơi bình dân thế này.

Ánh mắt ông dừng lại trên gương mặt sưng húp vì khóc của Mai. Rồi chậm rãi, ông quay sang nhìn vợ mình, giọng trầm thấp:

– “Hạnh… lại nữa sao?”

Cả tiệm sững người. Bà Hạnh thoáng tái mặt, nhưng vẫn giữ vẻ ngạo nghễ:

– “Ông không thấy sao? Con nhỏ dơ bẩn này làm bẩn giày tôi. Tôi chỉ dạy cho nó biết thân phận thôi!”

Ông Minh nheo mắt, bước đến trước mặt Mai, rồi bất ngờ rút trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho cô:

– “Cô ổn chứ? Tôi xin lỗi thay cho những gì vừa xảy ra.”

Lời nói ấy khiến mọi người ngỡ ngàng. Một tỷ phú cúi mình xin lỗi… một cô lao công? Không ai tin nổi. Bà Hạnh bực tức, gằn giọng:

– “Ông xin lỗi cái thứ đó làm gì? Nó chỉ là rác rưởi trong xã hội này thôi!”

Ngay lập tức, ông Minh đập mạnh tay xuống bàn, tiếng động vang vọng khắp tiệm:

– “Đủ rồi! Bà có biết cô ấy là ai không?”

Không khí lặng đi. Tất cả hướng mắt về phía ông Minh, trong khi bà Hạnh hoang mang. Mai cũng tròn mắt, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rồi, ông Minh thở dài, giọng chậm rãi nhưng đầy uy quyền:

– “Cô ấy… chính là người từng cứu mạng tôi mười năm trước, khi tôi chỉ là một kẻ thất bại trắng tay.”

Câu nói như sét đánh ngang tai. Cả tiệm đồng loạt sững sờ.

Mười năm trước, khi Minh còn là một doanh nhân nhỏ lẻ, nợ nần chồng chất, có lần ông tuyệt vọng ngồi vật vờ ở công trường xây dựng cũ. Trời đêm mưa lạnh, ông đã định kết thúc cuộc đời. Chính lúc ấy, một cô lao công đi ngang qua đã ngăn lại, cho ông chén cơm nóng và những lời động viên giản dị:

– “Chú ơi, đời còn dài lắm. Đừng bỏ cuộc. Còn sống là còn cơ hội mà.”

Người phụ nữ ấy chính là Mai. Với ông Minh, đó không chỉ là một bát cơm, mà là ngọn lửa cứu rỗi. Ông đã đứng dậy từ đó, bắt đầu lại, và dần xây dựng nên cơ ngơi tỷ đô. Nhưng ông không bao giờ quên ân nhân trong bóng tối năm nào. Ông đã tìm kiếm suốt, mà không ngờ hôm nay gặp lại trong tình cảnh éo le này.

Ông quay sang, nhìn thẳng vào vợ:

– “Người mà bà vừa nhục mạ, chính là ân nhân lớn nhất đời tôi. Nếu không có cô ấy, làm gì có cái danh hiệu ‘vợ tỷ phú’ mà bà đang vênh váo!”

Bà Hạnh chết lặng, mặt trắng bệch. Những người bạn đi cùng cũng cúi gằm mặt, không dám cười nữa. Nhân viên tiệm tóc thì thì thầm không ngớt.

Ông Minh tiến lại gần Mai, nghiêng mình:

– “Mai, từ hôm nay, tôi mong cô cho phép tôi trả lại ân tình năm xưa. Công ty tôi sẽ chính thức nhận cô vào làm quản lý bộ phận vệ sinh – không còn ai được quyền sỉ nhục cô nữa.”

Mai choáng váng, không tin nổi. Bao nhiêu năm làm lao công, chịu đủ sự khinh miệt, cô chưa từng nghĩ có ngày mọi chuyện lại đổi thay như thế.

Bà Hạnh run rẩy:

– “Ông… ông vì một con đàn bà quét rác mà làm nhục tôi ư?”

Ông Minh quay lại, ánh mắt lạnh như băng:

– “Không phải tôi làm nhục bà. Mà chính bà, vì kiêu ngạo, đã tự hạ thấp mình.”

Câu chuyện kết thúc trong sự im lặng nặng nề. Người lao công từng bị sỉ nhục giờ trở thành nhân vật khiến cả tiệm tóc phải cúi đầu. Bí mật được hé lộ, mọi người đều bàng hoàng, và bài học đắt giá về nhân cách vang vọng mãi: Giàu nghèo chỉ là tạm thời, nhưng sự tử tế mới là tài sản vĩnh cửu.