Có những lúc, chúng ta cứ nghĩ mình giữ được tất cả bằng sự tính toán, nhưng hóa ra điều quý giá nhất lại là thứ không thể cân đo đong đếm. Tôi đã mất đi người phụ nữ từng gắn bó 7 năm chỉ vì một tờ giấy – một tờ giấy tôi nghĩ rằng sẽ bảo vệ tôi, nhưng cuối cùng lại biến thành vết dao cắt nát hạnh phúc gia đình.
Hai năm sau ngày cưới, tôi mới đủ khả năng mua một căn nhà nhỏ. Đó là thành quả của những đêm thức trắng, những lần chạy đôn chạy đáo khắp nơi để gom góp tiền, cộng thêm sự hỗ trợ không nhỏ từ bố mẹ tôi. Số tiền 3 tỷ với tôi lúc ấy chẳng khác nào cả gia tài. Tôi nâng niu từng đồng, từng tờ giấy biên nhận, coi ngôi nhà như minh chứng rõ ràng nhất cho sự nỗ lực của bản thân.
Nhưng rồi, trước khi làm sổ đỏ, một nỗi lo ám ảnh len lỏi trong đầu: “Nếu một ngày nào đó, hôn nhân không còn, tôi sẽ mất đi một nửa tài sản đã vất vả gây dựng.” Nghĩ đến cảnh chia đôi, tôi thấy nghẹn ngào. Thế nên tôi quyết định: ngôi nhà này chỉ đứng tên một mình tôi.
Tôi đưa ra đề nghị với vợ: “Em ký vào tờ giấy này đi. Ghi rõ rằng đây là tài sản riêng của anh, em sẽ không tranh chấp nếu sau này có chuyện gì.” Tôi nghĩ cô ấy sẽ hiểu, bởi lẽ tôi vẫn yêu thương, chăm lo cho gia đình, đâu phải keo kiệt gì. Nhưng trái với kỳ vọng, vợ nhìn tôi trân trân, đôi mắt ngấn nước:
“Anh có biết em đã hy sinh thế nào không? Em mang nặng đẻ đau sinh con cho anh, ngày ngày cơm nước, dọn dẹp, nuôi con, quán xuyến cả nhà. Vậy mà anh chỉ coi tất cả những điều ấy là vô hình sao?”
Tôi im lặng. Trong tôi vang lên một tiếng nói ích kỷ: “Công sức là công sức, tài sản là tài sản. Không thể lẫn lộn.” Và tôi vẫn không nghe. Tôi giữ vững quyết định, dù nhìn thấy sự tổn thương đang hằn lên ánh mắt của cô ấy.
Từ đó, giữa chúng tôi xuất hiện một khoảng cách vô hình. Bữa cơm gia đình ít tiếng cười, những cuộc trò chuyện dần thưa thớt. Tôi tự nhủ đó chỉ là chuyện nhỏ, rồi thời gian sẽ làm mờ đi. Nhưng tôi đâu biết, chính ngày hôm đó, tôi đã vô tình gieo một vết nứt vào hôn nhân của mình.
Rồi một ngày, tai ương bất ngờ ập đến. Mẹ vợ tôi – người phụ nữ hiền lành, luôn dành cho tôi sự quan tâm như con ruột – đột ngột qua đời. Sự ra đi ấy khiến cả gia đình sụp đổ. Vợ tôi khóc đến kiệt sức, còn tôi, lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc sự trống vắng trong một mái nhà mất đi chỗ dựa tinh thần.
Suốt một tuần sau tang lễ, tôi cố gắng ở bên vợ, mong rằng thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau. Tôi không ngờ rằng biến cố ấy lại là khởi đầu cho một cơn bão lớn hơn.
Một buổi tối, khi tôi vừa đi làm về, vợ đặt lên bàn một xấp giấy. Tôi mở ra, tim như bị bóp nghẹt – đó là đơn ly hôn. Tôi ngẩng lên, đôi mắt cô ấy lạnh lẽo hơn bao giờ hết:
“Anh ký đi. Em đã chịu đựng quá đủ rồi.”
Tôi lắp bắp: “Tại… sao? Chỉ vì chuyện cái nhà thôi sao?”
Vợ nhếch mép, nở một nụ cười đầy cay đắng: “Anh nghĩ em còn sống cạnh anh suốt 7 năm qua vì tình yêu sao? Không. Tất cả chỉ vì mẹ. Em không muốn bà buồn, bà thất vọng. Em đã cố gắng chịu đựng, nuốt nước mắt, giữ cho gia đình này trọn vẹn. Nhưng bây giờ… bà không còn nữa.”
Tôi chết lặng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người phụ nữ đầu gối tay ấp lại sống cạnh mình bằng một sự chịu đựng. Tôi chỉ biết quỳ xuống, ôm lấy chân cô ấy, cầu xin: “Anh sai rồi. Tha thứ cho anh, được không? Anh sẽ sửa, anh sẽ để em đứng tên chung, anh sẽ làm mọi thứ em muốn…”
Nhưng vợ chỉ lắc đầu: “Không cần. Mọi thứ đã quá muộn rồi.”
Tôi òa khóc như một đứa trẻ, lần đầu tiên trong đời hiểu rằng, có những thứ một khi đã vỡ, không thể hàn gắn bằng lời hứa.
Sau ngày vợ rời đi, căn nhà rộng lớn bỗng trở nên lạnh lẽo. Tôi nhìn vào bức tường trắng, từng góc bếp, từng chiếc ghế sofa… tất cả đều gợi nhớ hình bóng của cô ấy. Nhưng giờ, chỉ còn lại tôi và sự im lặng.
Tôi bắt đầu nhận ra, điều quý giá nhất trong một gia đình không phải là căn nhà hay số tiền tích góp, mà chính là sự hy sinh, là niềm tin, là cảm giác được đồng hành. Tôi đã đánh đổi những điều ấy chỉ để bảo vệ một tài sản hữu hình. Và cuối cùng, tôi mất tất cả – cả tình yêu, cả mái ấm.
Người ta nói hạnh phúc không đo bằng giấy tờ, nhưng tôi lại biến nó thành một bản hợp đồng có điều kiện. Tôi nghĩ mình khôn ngoan, nhưng hóa ra chỉ là một kẻ ngốc, dùng lý trí lạnh lùng để đối xử với người phụ nữ từng vì mình mà chịu bao đắng cay.
Có những đêm, tôi mơ thấy vợ vẫn còn ở đây, vẫn lúi húi trong bếp, vẫn cằn nhằn chuyện tôi về muộn. Tôi tỉnh dậy, nước mắt ướt gối, chỉ mong đó không phải là giấc mơ. Nhưng hiện thực thì tàn nhẫn.
Căn nhà 3 tỷ tôi từng coi như báu vật, giờ chỉ còn là một cái lồng trống rỗng giam hãm ký ức. Tôi mới hiểu, hạnh phúc không cần bảo toàn bằng sổ đỏ, mà cần vun đắp bằng tình yêu và sự sẻ chia.
Vợ tôi đã đi thật rồi. Và điều đau đớn nhất là tôi không mất cô ấy vì người khác, mà vì chính sự tính toán và ích kỷ của bản thân.