Trước lúc mất, mẹ chồng trao hết gia sản cho tôi nhưng dặn tuyệt đối đừng nói với chồng con, nhờ nghe lời, tôi thoát được một k-iếp n-ạn không ai ngờ tới…

“Trước lúc mất, mẹ chồng trao hết gia sản cho tôi nhưng dặn tuyệt đối đừng nói với chồng con, nhờ nghe lời, tôi thoát được một kiếp nạn không ai ngờ tới…”

Tôi vẫn nhớ rõ đêm hôm ấy, căn phòng ngột ngạt mùi thuốc men và hơi thở dốc dốc của mẹ chồng. Bà vốn là người nghiêm khắc, cả đời tần tảo, nổi tiếng trong làng vì tính cẩn trọng. Suốt bao năm sống trong nhà này, tôi chưa từng một lần nghĩ mình lại được bà tin tưởng tuyệt đối. Thế mà giờ đây, khi thời khắc cuối cùng đã cận kề, bà gọi tôi vào, nắm chặt tay đến run rẩy.

“Con ạ… tất cả những gì mẹ có, từ mảnh đất ngoài đồng, căn nhà ở phố, cho đến vàng bạc dành dụm… mẹ giao hết cho con. Nhưng con phải hứa… tuyệt đối đừng để chồng con hay các cháu biết. Không ai, kể cả người thân ruột thịt.”

Tôi sững sờ, nghẹn họng. Bao năm nay, tôi chỉ là một nàng dâu bình thường, chẳng dám can dự vào chuyện lớn. Tài sản ấy vốn dĩ phải thuộc về chồng tôi – con trai ruột bà – sao bà lại chọn tôi? Còn lời dặn “không nói với chồng con”, nghe vừa khó tin, vừa nặng nề. Nhưng ánh mắt bà lúc đó, sắc bén xen lẫn tuyệt vọng, khiến tôi không thể chối từ.

“Con hứa, mẹ cứ yên tâm…” – Tôi đáp, lòng run rẩy, chỉ nghĩ rằng đây là mong ước cuối cùng của một người sắp đi xa.

Mấy ngày sau, bà mất. Tang lễ xong xuôi, mọi người đau buồn nhưng rồi cũng quay về với guồng quay cuộc sống. Riêng tôi, trong lòng nặng như đá. Tôi trở thành kẻ giữ bí mật khổng lồ, tay ôm trọn cả gia sản mà chính chồng con mình không hề hay biết. Nhiều lần tôi định mở miệng, nhưng lời dặn trước lúc ra đi lại vang vọng, kéo tôi lùi lại.

Tôi không ngờ, chính quyết định giữ im lặng ấy đã cứu tôi khỏi một cơn bão khủng khiếp đang chờ phía trước…

Từ ngày mẹ mất, không khí trong nhà dần thay đổi. Bên ngoài vẫn yên ấm, nhưng tôi để ý thấy chồng mình – Hùng – ngày càng trở nên nóng nảy. Anh thường tụ tập bạn bè ăn uống, tiêu tiền hoang phí, về nhà thì cằn nhằn. Tôi khuyên nhủ bao lần, anh đều gạt đi: “Cô biết gì mà nói? Của cải trong nhà, đất ruộng mẹ để lại, kiểu gì chẳng đến tay tôi. Lo gì!”

Nghe câu đó, tim tôi đập thình thịch. Anh hoàn toàn không biết sự thật. Tôi càng thêm tin rằng mẹ nhìn thấu tất cả – bà đã đoán trước tính cách này của chồng tôi, nên mới chọn tôi để trao gửi.

Không lâu sau, họ hàng cũng bắt đầu manh nha tranh chấp. Mấy người em họ, em dâu bỗng nhiên đến lui, gợi ý “chia lại” gia sản, nào là “mẹ thương con cả nhưng không thể bỏ mặc các con khác”. Họ nói bóng gió rằng trong nhà chắc hẳn có giấy tờ gì đó, nhưng chồng tôi thì gạt đi, vì anh tin chắc tài sản sẽ về tay anh.

Một hôm, tôi vô tình nghe lỏm cuộc trò chuyện của chồng qua điện thoại. Anh đang bàn với ai đó chuyện vay tiền lớn để đầu tư vào một dự án bất động sản. Tôi rùng mình: nếu anh có sẵn số tiền mẹ để lại, chắc chắn anh sẽ liều lĩnh dốc hết vào canh bạc này. Nhưng giờ anh không có trong tay, kế hoạch bị chặn đứng.

Càng ngày, những dấu hiệu bất thường càng rõ. Một tối, chồng tôi say khướt, mồm lẩm bẩm: “Giá mà mẹ để lại hết cho mình… thì đâu đến nỗi. Sao bà đi tay trắng vậy chứ?” Tôi lặng lẽ nhìn anh, thấy lòng vừa thương vừa sợ. Anh không hề biết rằng, chính việc anh tay trắng lại đang cứu cả gia đình khỏi một vực thẳm.

Rồi biến cố ập đến. Dự án bất động sản mà chồng tôi định lao vào bị phanh phui là trò lừa đảo. Hàng loạt người mất sạch vốn liếng, nợ nần chồng chất, có kẻ còn tan cửa nát nhà. Tôi nghe tin mà rùng mình. Nếu hôm đó tôi không giữ bí mật, nếu tôi đưa hết gia sản cho anh theo lẽ thường tình… thì có lẽ giờ đây, cả nhà tôi đã ngập trong biển nợ.

Chỉ đến lúc này, tôi mới thật sự hiểu: lời dặn của mẹ chồng không chỉ là sự gửi gắm, mà là một sự tiên liệu, một cách để bảo vệ tôi và cả các con.

Những ngày sau biến cố, chồng tôi suy sụp. Anh mất ăn mất ngủ vì tiếc nuối cơ hội “ngàn vàng” mà anh cho rằng đã vuột khỏi tay. Tôi lặng im chăm sóc, không dám hé răng một lời. Nhưng rồi, một buổi tối, khi căn nhà chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc, tôi quyết định kể cho anh sự thật.

Tôi lấy từ tủ ra một hộp sắt nhỏ, trong đó là sổ đỏ, giấy tờ đất, cùng số vàng bà để lại. Đặt trước mặt chồng, tôi nói:

“Anh, tất cả những thứ này… mẹ đã trao cho em trước lúc mất. Mẹ dặn tuyệt đối không cho ai biết, kể cả anh. Em giữ bí mật suốt thời gian qua, không phải vì muốn giấu, mà vì sợ… Nếu lúc đó em đưa anh, chắc chắn chúng ta đã mất hết.”

Anh chết lặng. Mắt mở to, run run cầm những tờ giấy. Một lúc lâu, anh bật khóc – tiếng khóc của một người đàn ông vừa ân hận, vừa biết ơn.

Từ hôm đó, chồng tôi thay đổi hẳn. Anh không còn tiêu xài phung phí, cũng không dám manh động làm ăn lớn. Ngược lại, anh bắt đầu trân trọng đồng tiền, lắng nghe lời khuyên của tôi. Gia đình dần yên ấm trở lại.

Đôi lúc, tôi ngồi nhìn các con chơi đùa trong sân, trong lòng thầm biết ơn mẹ chồng. Người đàn bà cứng rắn ấy, đến tận giây phút cuối cùng, vẫn lo nghĩ chu toàn cho tương lai con cháu. Nhờ giữ đúng lời dặn, tôi không chỉ thoát một kiếp nạn, mà còn giữ được mái ấm gia đình.

Câu chuyện ấy, tôi chưa từng kể cho ai ngoài chồng. Với tôi, đó là minh chứng rằng đôi khi, bí mật không phải để phản bội, mà để bảo vệ. Và có những lời dặn trước lúc ra đi… chính là phao cứu sinh cho cả một đời người.