Sáng mang hơn 6 tỷ đồng tiền đền bù đất đi gửi tiết kiệm, 1 tháng sau số dư chỉ còn 0

Hook mở đầu:
“6,2 tỷ đồng – số tiền cả đời gia đình ông Lâm chắt chiu từ mảnh đất bị thu hồi. Buổi sáng hôm ấy, ông mặc bộ áo sơ mi trắng mới, đeo chiếc túi vải cũ kỹ nhưng trong đó là niềm hy vọng đổi đời của cả nhà. Ông nghĩ đơn giản: gửi tiết kiệm ngân hàng, hưởng lãi hàng tháng, cả đời sau chẳng còn lo cơm áo.”

Sáng sớm, sau khi nhận khoản tiền đền bù từ Ban giải phóng mặt bằng, ông Lâm cùng vợ bắt xe lên thị xã. Vợ ông run run ôm tập hồ sơ, còn ông thì giữ chặt chiếc túi, cứ vài phút lại liếc nhìn vào bên trong xem số tiền có còn nguyên. Đó không chỉ là tiền – mà là “cần câu cơm” để gia đình ông nuôi các con ăn học, dựng nhà mới, và dưỡng già an nhàn.

Ngân hàng mà ông chọn là một chi nhánh khá lớn, biển hiệu sáng choang. Cô nhân viên trẻ đón tiếp, nụ cười tươi rói, lời lẽ chuyên nghiệp. Cô phân tích cho ông về nhiều gói tiết kiệm: kỳ hạn 1 tháng, 6 tháng, 12 tháng, lãi suất khác nhau. Ông vốn ít học, chẳng rành rọt, chỉ nghe loáng thoáng rồi gật gù. Ông nghĩ: “Miễn sao gửi vào đây, có sổ đỏ ngân hàng in dấu mộc đỏ chót, thì tiền còn nguyên, lãi chắc chắn.”

Cuối cùng, ông ký hợp đồng gửi tiết kiệm 1 tháng, với lãi suất 5,5%/năm. Cô nhân viên còn khéo léo thuyết phục rằng: “Bác cứ gửi ngắn hạn, đến kỳ lại đáo hạn, vừa linh hoạt vừa an toàn.” Ông Lâm tin tưởng, nhận quyển sổ tiết kiệm xanh ngắt, ngắm nghía từng con số in trên đó, trong lòng nhẹ hẳn. Ông còn gọi điện cho con trai đang làm công nhân ở Sài Gòn:
“Tiền cha mẹ gửi rồi, cứ yên tâm đi, có lãi hàng tháng, khỏi lo ăn uống gì hết.”

Cả gia đình hôm ấy về nhà trong niềm hân hoan. Ai cũng nghĩ, một trang đời mới mở ra từ đây. Nhưng họ đâu ngờ, chỉ đúng 30 ngày sau, khi quay lại ngân hàng, cuốn sổ ấy đã biến thành một tờ giấy vô nghĩa…

Ngày đến hạn rút lãi, ông Lâm cùng vợ hí hửng trở lại chi nhánh. Ông còn tính sẽ rút một ít để mua chiếc xe máy mới cho con trai út đi học nghề. Nhưng khi nộp cuốn sổ tiết kiệm, cô giao dịch viên lần trước không còn ở đó. Người khác nhận sổ, gõ máy tính một hồi, rồi cau mày:
“Sổ này… không có dữ liệu trên hệ thống. Chú có chắc đã gửi tiền ở đây không?”

Ông Lâm ngẩn người, tim như thắt lại. Ông run run rút giấy nộp tiền hôm trước, có dấu đỏ hẳn hoi. Nhưng nhân viên vẫn khẳng định: “Chúng cháu kiểm tra rồi, không có khoản gửi nào đứng tên chú. Sổ tiết kiệm này… không phải mẫu do ngân hàng phát hành.”

Người vợ òa khóc ngay giữa sảnh. Ông Lâm bàng hoàng, toát mồ hôi hột. Ông nhớ lại buổi sáng hôm ấy – mọi thứ quá đỗi bình thường: bàn giao dịch ngay tầng trệt, có logo ngân hàng, có người mặc đồng phục, có dấu mộc đỏ. Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ như một màn kịch.

Ông gặng hỏi, cầu xin, nhưng nhân viên kiên quyết lắc đầu. Sau đó, một cán bộ ngân hàng kéo ông vào phòng kín, nói nhỏ:
“Cháu nói thật, thời gian gần đây xuất hiện tình trạng đối tượng giả danh nhân viên, lập bàn tư vấn giả, mượn luôn sảnh chung khi đông khách. Họ làm sổ tiết kiệm giả tinh vi lắm. Chắc chú bị lừa rồi.”

Tin sét đánh ngang tai. Toàn bộ 6,2 tỷ – số tiền cả đời tích cóp – chỉ trong vòng một tháng đã biến mất. Vợ ông gần như ngất lịm, còn ông thì chết lặng, chẳng còn nước mắt để rơi.

Tối hôm đó, cả làng xôn xao. Người thương cảm, người trách móc: “Sao không gửi kỳ hạn dài? Sao không rút thẳng phiếu chuyển khoản? Sao tin người ta dễ thế?” Nhưng dù trách hay thương, sự thật vẫn không thay đổi: tiền đã đi, không biết bao giờ lấy lại được.

Ông Lâm gục trong đêm, nghe tiếng vợ khóc sụt sùi, lòng dằn vặt như có dao cắt. Chỉ một phút cả tin, cả gia đình chìm vào vực thẳm.

Ngay hôm sau, ông Lâm cùng con trai lên công an trình báo. Hồ sơ được lập, lời khai ghi chép tỉ mỉ, rồi được chuyển lên cơ quan điều tra tỉnh. Công an xác định đây là một đường dây lừa đảo có tổ chức, chuyên nhắm vào những hộ dân vừa nhận tiền đền bù đất. Chúng nắm rõ thông tin, theo dõi từng gia đình, rồi hóa trang thành nhân viên ngân hàng, thuê địa điểm giả mạo ngay cạnh chi nhánh thật.

Quá trình điều tra kéo dài nhiều tháng. Công an thu giữ hàng loạt con dấu giả, phôi sổ tiết kiệm, và một số đối tượng đã bỏ trốn ra nước ngoài. Gia đình ông Lâm phải liên tục đi lại, cung cấp chứng cứ, đôi khi còn đối diện với ánh nhìn hoài nghi của những người xung quanh. Có lúc, ông tưởng mình không chịu nổi nữa – vừa mất tiền, vừa bị người khác nghĩ “tham lãi suất nên bị lừa”.

Nhưng rồi, niềm hy vọng cũng lóe sáng. Sau gần một năm, một số kẻ cầm đầu bị bắt, tài sản thu hồi được một phần. Công an thông báo gia đình ông có thể nhận lại một khoản – tuy không đủ 6,2 tỷ, nhưng cũng cứu vớt phần nào.

Ngày nhận lại số tiền hơn 2 tỷ, ông Lâm ôm chặt vợ mà rơi nước mắt. Ông hiểu rằng: “Tiền có thể mất, nhưng bài học thì còn mãi. Sau này, chỉ dám làm việc trực tiếp với quầy chính, giấy tờ đối chiếu hệ thống, không còn tin vào nụ cười hay lời nói ngọt ngào nào nữa.”

Câu chuyện của ông trở thành lời cảnh tỉnh cho cả làng. Ai cũng nhớ mãi cái ngày ông mang 6 tỷ đi gửi – để rồi chỉ một tháng sau, trắng tay. Nhưng họ cũng học được một điều: sự tỉnh táo và cảnh giác đôi khi quý hơn cả khối tài sản bạc tỷ.

“Truyện là hư cấu, mọi sự trùng hợp với đời thực chỉ là ngẫu nhiên.”