Tỷ Phú Tổ Chức Chọn Mẹ Kế Cho Con Gái… Bất Ngờ Khi Con Chọn Cô Giúp Việc, và b-í m-ật đằng sau

Đêm hôm ấy, ánh đèn vàng hắt ra từ căn biệt thự nguy nga giữa trung tâm thành phố khiến cả dãy phố như sáng bừng lên. Báo chí gọi đây là “đêm tiệc định mệnh” của vị tỷ phú giàu có bậc nhất ngành bất động sản – ông Trần Hữu Long. Người đàn ông hơn năm mươi tuổi, từng trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ và một khoảng thời gian dài sống cùng cô con gái duy nhất, nay quyết định tổ chức một bữa tiệc đặc biệt: chọn người vợ mới – cũng chính là chọn mẹ kế cho con gái mình.

Khách mời hôm đó không phải giới thương nhân bình thường. Đó là những người phụ nữ quyền lực, xinh đẹp, từ hoa hậu, doanh nhân thành đạt cho tới diễn viên nổi tiếng. Ai cũng khoác lên mình những bộ váy lộng lẫy, ngồi cười nói duyên dáng, chờ đợi cơ hội “lọt vào mắt xanh” của ông chủ tập đoàn giàu có.

Nhưng điều bất ngờ là, trong buổi tiệc ấy, ông Long không phải là người quyết định cuối cùng. Ông tuyên bố trước hàng trăm quan khách:
“Người sẽ chọn mẹ kế cho con gái tôi… chính là con bé!”

Cả hội trường im lặng. Ánh mắt đổ dồn về phía cô gái nhỏ nhắn ngồi nơi góc bàn, mặc chiếc váy trắng giản dị, khác hẳn sự xa hoa của buổi tiệc. Đó là Trần Ngọc Mai, cô con gái 16 tuổi, ít nói, nội tâm, và đặc biệt rất nhạy cảm sau biến cố gia đình.

Mai không quan tâm đến sự lộng lẫy của những người phụ nữ kia. Từ lâu, cô đã mất niềm tin vào những kẻ chỉ nhìn cha cô như một “chiếc ví di động”. Với Mai, điều cô cần chỉ là một người phụ nữ đủ hiền lành, chân thành, có thể lắng nghe và đồng hành cùng cô trong cuộc sống, chứ không phải một “bà mẹ kế” hào nhoáng.

Và ngay giữa lúc mọi người còn chờ đợi một sự lựa chọn gây sốc – từ một nữ diễn viên nổi tiếng hay một nữ doanh nhân thành đạt – Mai bất ngờ tiến đến và nắm lấy tay… cô giúp việc của gia đình.

Cả hội trường bùng nổ.

Câu chuyện không bắt đầu từ bữa tiệc ấy. Nó đã manh nha từ nhiều tháng trước, khi Mai bắt đầu thân thiết với cô giúp việc tên là Hạnh.

Cô Hạnh ngoài ba mươi, quê gốc miền Trung, lên thành phố làm thuê để nuôi con nhỏ. Khác hẳn những người giúp việc từng qua lại trong biệt thự, Hạnh không khúm núm, cũng không toan tính. Cô lặng lẽ làm việc, luôn giữ thái độ tôn trọng nhưng cũng đầy nhân hậu.

Ban đầu, Mai lạnh lùng và ít tiếp xúc. Sau khi mẹ rời đi, cô thường sống khép mình trong phòng, tránh trò chuyện với bất kỳ ai. Thế nhưng Hạnh lại không hề gượng ép. Cô chỉ thỉnh thoảng gõ cửa, để lại cốc sữa nóng, một lát bánh ngọt, hoặc vài cuốn sách cũ gom được từ chợ trời. Những điều nhỏ nhặt ấy dần mở ra cánh cửa nơi trái tim đang bị khóa chặt của cô bé.

Một lần, khi Mai bị sốt cao giữa đêm, cha cô lại đang công tác xa. Người túc trực bên giường, lau trán và nấu cháo cho cô, chính là Hạnh. Sự dịu dàng ấy gợi lại cho Mai chút cảm giác của tình mẫu tử đã mất đi từ lâu.

Rồi những ngày cuối tuần, khi cha bận họp, Hạnh dẫn Mai đi dạo quanh công viên gần nhà, mua cho cô cây kem, ngồi trên ghế đá nghe cô kể về những nỗi buồn không bao giờ dám thổ lộ. Hạnh không giảng đạo lý, chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười, khiến Mai cảm thấy an toàn.

Trong khi những người phụ nữ ngoài kia đến với ông Long bằng ánh mắt tham vọng, Hạnh đến với Mai bằng một trái tim chân thành. Chính vì vậy, khi ông Long tuyên bố để con gái chọn mẹ kế, Mai đã không chút do dự.

Đêm tiệc, tiếng nhạc vang lên, những chiếc váy dạ hội xoay tròn. Ông Long ngồi trên bục cao, trông đầy uy quyền, còn các vị khách thì chờ đợi màn chọn lựa bất ngờ.

Khi ông công bố để con gái quyết định, nhiều người phụ nữ bắt đầu mỉm cười, tự tin rằng cô bé sẽ chọn họ – những gương mặt nổi tiếng, sang trọng, có thể mang lại “hình ảnh hoàn hảo” cho gia đình tỷ phú.

Nhưng Mai thì khác. Cô đứng dậy, ánh mắt đảo qua từng gương mặt. Trong thoáng chốc, cô nhận ra tất cả đều đang nhìn cha mình như một cơ hội đổi đời, chứ không ai thực sự nghĩ đến một đứa trẻ đang cần tình thương.

Và rồi, Mai quay lại nhìn về phía cuối phòng, nơi một người phụ nữ mặc bộ đồng phục giúp việc màu xanh nhạt, đang nép mình lặng lẽ. Không son phấn, không váy lộng lẫy, nhưng trong ánh mắt ấy có sự bình yên mà Mai khao khát.

Cô bước nhanh tới, nắm tay Hạnh, rồi ngẩng đầu nhìn cha và nói dõng dạc:
“Con muốn cô Hạnh làm mẹ của con.”

Cả khán phòng sững sờ. Nhiều tiếng xì xào nổi lên. Một số người cười khẩy, cho rằng đó chỉ là trò đùa trẻ con. Nhưng Mai vẫn kiên định, ánh mắt chan chứa sự tin tưởng.

Ông Long thoáng chốc lặng người. Ông vốn nghĩ con gái sẽ chọn một người phụ nữ “xứng tầm” với vị thế gia đình. Nhưng ánh mắt kiên quyết ấy làm ông bối rối. Bao lâu nay, ông chỉ mải mê công việc và những toan tính cá nhân, mà quên mất điều con gái thực sự cần.

Khoảnh khắc ấy, ông Long hiểu rằng: một người vợ có thể đồng hành với ông trong thương trường là điều quan trọng, nhưng một người mẹ mang lại hạnh phúc cho con gái mới là tất cả.