Ly hôn 7 tháng vợ cũ đ:ẻ con giống hệt mình, chồng đến nhận thì “kh-ui” được bí mật không thể ngờ

Người ta thường nói, khi một cánh cửa khép lại sẽ mở ra một lối đi khác. Thế nhưng, với Hưng, cuộc hôn nhân đổ vỡ với vợ cũ – Lan, lại giống như một vết sẹo chẳng bao giờ lành. Anh không ngờ rằng, chỉ 7 tháng sau ngày ký đơn ly hôn, Lan sinh con – mà đứa bé lại giống anh như đúc. Ngày anh quyết định tìm đến để nhận con, những tưởng sẽ là một khởi đầu mới, thì bất ngờ lại “khui” ra một bí mật khiến cả đời anh khó thể quên.

Hưng và Lan từng được mọi người ngưỡng mộ là một cặp đôi đẹp. Họ quen nhau từ thời đại học, yêu nhau 5 năm rồi mới cưới. Hôn nhân của họ ban đầu êm ấm, nhưng sau đó bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn.

Nguyên nhân cũng chẳng có gì to tát: Hưng bận rộn công việc, hay về muộn, ít dành thời gian cho gia đình. Lan thì lại mong muốn một mái ấm đơn giản, có chồng, có con, có bữa cơm đầy đủ tiếng cười. Sự khác biệt trong kỳ vọng ấy càng ngày càng lớn.

Thêm vào đó, áp lực kinh tế, việc Lan mãi chưa có tin vui sau 2 năm kết hôn càng làm cả hai thêm xa cách. Gia đình nội ngoại cũng bắt đầu có lời ra tiếng vào. Nhiều đêm, Hưng đi làm về muộn, thấy Lan ngồi khóc một mình trong bếp. Nhưng thay vì lại gần an ủi, anh chỉ thở dài, lên phòng đi ngủ. Sự lạnh nhạt vô tình dần giết chết tình yêu.

Rồi đến một ngày, Lan đưa ra lá đơn ly hôn. Cô nói mệt mỏi vì sống trong ngôi nhà mà chồng không còn nhìn mình bằng ánh mắt của ngày xưa. Ban đầu Hưng phản đối, nhưng sau nhiều lần cãi vã, cuối cùng anh ký.

Ngày rời khỏi tòa, trời mưa tầm tã. Hưng nhớ rất rõ gương mặt Lan lúc ấy, đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên quyết. Anh không biết, đó có phải là sự giải thoát hay là sai lầm lớn nhất đời mình.

7 tháng sau, trong lúc đang loay hoay với cuộc sống độc thân, Hưng bất ngờ nghe tin Lan sinh con. Điều khiến anh choáng váng chính là hình ảnh đứa bé – qua một tấm hình người quen gửi – giống anh đến lạ. Đôi mắt, dáng mũi, thậm chí nụ cười hệt như anh ngày nhỏ. Trái tim Hưng bỗng chấn động, những câu hỏi dồn dập trong đầu: “Liệu có phải con mình không? Sao lại là bây giờ? Tại sao Lan không nói gì?”.

Và thế là, anh quyết định tìm đến Lan, để đối diện với sự thật.

Hôm ấy, Hưng mang một giỏ trái cây và hộp sữa đến nhà mẹ đẻ của Lan – nơi cô đang ở cữ. Cảm giác vừa hồi hộp, vừa lo lắng. Anh sợ Lan sẽ xua đuổi, cũng sợ đối diện với người từng là vợ mình.

Cửa vừa mở, mẹ Lan hơi khựng lại khi thấy Hưng. Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ dẫn anh vào phòng. Trong căn phòng nhỏ, Lan đang ôm đứa bé ngủ say. Khi ánh mắt chạm nhau, cả hai như ngừng thở trong vài giây.

Đứa bé quả thật giống Hưng không sai. Nhìn nó, tim anh nhói lên. Bao nhiêu trách móc, giận hờn dường như tan biến. Anh chỉ muốn đưa tay chạm vào đứa con mà mình đã bỏ lỡ từ những ngày đầu tiên.

“Lan… đứa bé… là con anh phải không?” – giọng Hưng run rẩy.

Lan im lặng rất lâu, rồi khẽ gật đầu. Nước mắt rơi trên má cô. “Đúng vậy. Nó là con anh. Nhưng anh đã ký vào đơn ly hôn, anh đã chọn ra đi. Anh có biết, những tháng ngày em mang thai, em đã phải chịu đựng thế nào không?”

Hưng bàng hoàng. Hóa ra, khi Lan làm đơn ly hôn, cô đã mang thai mà không hề nói cho anh biết. Vì sao cô giấu? Vì sợ anh không còn muốn ở lại, hay vì lòng tự trọng bị tổn thương?

Anh chỉ biết ngồi lặng, đôi bàn tay run run đặt lên nắm tay nhỏ bé của con. Lần đầu tiên anh hiểu rõ thế nào là cảm giác vừa hạnh phúc vừa đau đớn cùng lúc.

Nhưng rồi, khi tưởng như mọi thứ sẽ dần được hàn gắn, Lan lại bất ngờ nói: “Anh có quyền thăm con, nhưng có một chuyện… anh cần phải biết trước khi quyết định.”

Lan lấy từ trong ngăn tủ ra một tập hồ sơ mỏng, đưa cho Hưng. “Đây là giấy xét nghiệm ADN. Em đã làm khi sinh bé xong. Anh hãy xem đi.”

Tay Hưng run run mở từng trang giấy. Kết quả hiện lên rõ ràng: đứa bé là con ruột của anh. Một niềm vui khôn tả trào dâng. Nhưng ngay khi anh còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn Lan, cô đã bật khóc nức nở.

“Anh biết không… suốt thời gian mang thai, em đã giấu tất cả mọi người, kể cả ba mẹ. Em sợ rằng nếu nói ra, anh sẽ miễn cưỡng ở lại, chứ không phải vì tình yêu. Em muốn giữ lại chút tự trọng cuối cùng. Nhưng cái giá phải trả là em phải sinh con trong cô đơn, trong những lời đàm tiếu của hàng xóm, họ nghĩ em lăng nhăng sau ly hôn…”

Hưng sững người. Anh chưa bao giờ nghĩ Lan phải chịu đựng nhiều đến thế. Những ngày anh vùi đầu vào công việc, tự cho rằng mình cũng khổ sở vì tan vỡ, thì Lan lại phải gánh trên vai tất cả áp lực.

Anh ôm con vào lòng, rồi ngước nhìn Lan: “Anh xin lỗi… tất cả là lỗi của anh. Anh đã bỏ lỡ những ngày quan trọng nhất của em và con. Anh sẽ chuộc lại, bằng tất cả những gì anh có.”

Lan khẽ lắc đầu: “Em không cần anh phải chuộc lỗi. Em chỉ muốn anh làm một người cha đúng nghĩa. Con cần có cả cha lẫn mẹ. Còn giữa em với anh… có lẽ đã quá muộn để quay lại.”

Không khí lặng đi. Trong lòng Hưng, niềm vui khi được thừa nhận con xen lẫn nỗi đau mất vợ mãi mãi. Anh hiểu, có những sai lầm không thể quay ngược thời gian, chỉ còn cách sống tốt hơn cho hiện tại và tương lai.

Từ hôm ấy, Hưng thường xuyên qua thăm con, chăm sóc và bù đắp. Dù không còn là vợ chồng, nhưng ít nhất, họ đã cùng nhau trở thành những người cha, người mẹ tốt. Và bí mật ngày hôm đó – vừa đau, vừa ngọt ngào – trở thành bước ngoặt để anh thay đổi chính mình.