Bị chồng kh-inh th-ường là kẻ ăn b-ám, tôi “tuyên chiến” khiến anh ta t;ái m;ặt ngay tại công ty…

Cô tưởng ở nhà chăm con, nấu cơm, giặt giũ là thành tích à? Tôi đi làm nuôi cả nhà, còn cô thì chỉ biết bám vào tôi thôi!

Câu nói lạnh lùng ấy như nhát dao cắt sâu vào lòng Lan. Cô đứng lặng, tay vẫn cầm đôi đũa, nước mắt chực rơi nhưng cố nuốt ngược vào trong. Đã không biết bao lần, chồng cô – anh Quang – ném vào mặt cô những lời cay nghiệt như thế.

Lan từng là nhân viên kế toán của một công ty thương mại. Sau khi sinh con, cô nghỉ ở nhà để chăm sóc con nhỏ, một phần vì sức khỏe bé yếu, một phần vì bố mẹ hai bên đều ở xa, không thể phụ giúp. Ban đầu, Quang đồng ý. Anh còn nói:
“Em cứ ở nhà chăm con đi, việc kiếm tiền đã có anh.”

Thế nhưng, càng ngày, thái độ của anh càng thay đổi. Mỗi lần về nhà, nhìn thấy Lan bận rộn với cơm nước, dọn dẹp, anh lại buông những câu mỉa mai:

  • “Ở nhà ăn rồi chỉ biết tiêu tiền, thử đi làm xem có ai thuê không!”

  • “Tôi cực khổ ngoài kia, cô có biết không? Còn cô chỉ ở nhà ngồi mát ăn bát vàng!”

Lan nghe mà đau nhói. Công việc nội trợ, chăm con, đối với anh dường như chẳng là gì. Trong mắt anh, giá trị của Lan chỉ đong đếm bằng tiền lương cuối tháng.

Một buổi tối, khi Lan xin tiền đóng học phí cho con, Quang bực tức:
“Lúc nào cũng tiền, tiền, tiền! Tôi kiếm ra tiền cũng không đủ nuôi cái thói ăn bám của cô.”

Lần này, Lan không kìm được nữa. Cô bật khóc ngay trước mặt con. Bé nhìn mẹ, ngơ ngác rồi òa khóc theo. Trong khoảnh khắc đó, Lan cảm thấy lòng tự trọng bị chà đạp tận cùng.

“Được, anh coi thường tôi đến thế sao? Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, tôi không phải kẻ ăn bám.” – Lan thầm nhủ.

Ngay hôm sau, cô âm thầm bắt đầu kế hoạch “tuyên chiến”.

Lan vốn có khả năng về kế toán, quản lý sổ sách. Cô tìm các công việc online làm thêm tại nhà. Ban đầu chỉ là vài hợp đồng nhập liệu nhỏ, thu nhập chẳng đáng là bao. Nhưng cô kiên trì, học thêm về phần mềm kế toán mới, nâng cao kỹ năng Excel, thậm chí đăng ký khóa học trực tuyến về phân tích tài chính.

Càng làm, cô càng tự tin. Mỗi tối, sau khi con ngủ, Lan lại lặng lẽ bên chiếc máy tính cũ, gõ từng con số, từng báo cáo. Tiền công chưa nhiều, nhưng đó là đồng tiền do chính tay cô làm ra – và điều ấy khiến Lan thấy mình không còn vô dụng.

Một cơ hội đến khi một công ty start-up cần người quản lý sổ sách từ xa. Lan nhận công việc ấy, dù phải thức đến khuya. Sau ba tháng, cô đã có mức thu nhập bằng một nửa lương cũ trước kia.

Lan chưa kể cho Quang biết. Cô muốn dành điều này làm “đòn phản công” khi thời điểm chín muồi.

Và rồi, cơ hội ấy đến nhanh hơn cô nghĩ.

Một buổi sáng thứ Hai, Quang vội vàng sửa soạn đến công ty. Lan thì im lặng, nhưng trong lòng đã có một kế hoạch rõ ràng.

Từ những dự án online, Lan dần tích lũy được kinh nghiệm và quen biết nhiều đối tác. Trong đó, một công ty startup tài chính – nơi cô đang cộng tác – tình cờ chính là khách hàng lớn mà công ty Quang đang nhắm tới. Không ai ngờ rằng, người phụ trách kiểm toán và soát xét hồ sơ tài chính cho đối tác này lại chính là Lan.

Sáng hôm đó, công ty Quang tổ chức buổi gặp mặt ký kết. Trong phòng họp sang trọng, Quang cùng giám đốc bước vào, tự tin giới thiệu bản hợp đồng. Thế nhưng, khi cửa mở, người ngồi phía đối diện – đại diện tài chính của đối tác – không ai khác ngoài Lan.

Quang chết sững. Anh trố mắt nhìn vợ, trong khi Lan mỉm cười, bình tĩnh đứng dậy:
“Xin chào. Tôi là Lan, phụ trách bộ phận kiểm toán độc lập cho dự án này.”

Không khí trong phòng bỗng chùng xuống. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Quang – người trước đó luôn kể rằng vợ chỉ ở nhà ăn bám.

Lan không nhìn chồng, mà quay sang giám đốc đối tác, giọng rõ ràng, chuyên nghiệp:
“Sau khi rà soát hồ sơ tài chính do phía công ty anh Quang cung cấp, tôi nhận thấy một số điểm cần chỉnh sửa. Nếu không điều chỉnh kịp thời, việc ký kết hợp đồng có thể gặp rủi ro.”

Cô mở laptop, trình chiếu bản báo cáo chi tiết, từng con số, từng sai sót được chỉ ra mạch lạc. Giám đốc công ty Quang hơi nhíu mày, quay sang nhân viên:
“Những điểm này sao lại bị bỏ sót?”

Quang ấp úng, mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm. Lúc này, anh mới thật sự hiểu rằng, người vợ mà anh từng xem thường chính là người đang nắm trong tay chìa khóa quyết định hợp đồng sống còn của công ty.

Lan vẫn điềm nhiên, thái độ chuyên nghiệp, không hề chua chát. Cô chỉ nói:
“Trong công việc, tôi mong mọi số liệu đều minh bạch, rõ ràng. Chúng ta cần tôn trọng sự thật để hợp tác lâu dài.”

Cả buổi họp hôm ấy, Lan xử lý tình huống khéo léo, khiến giám đốc đối tác rất hài lòng. Hợp đồng cuối cùng vẫn được ký, nhưng Quang thì tái mặt, lặng thinh, không dám ngẩng đầu.

Sau buổi họp, khi ra khỏi phòng, Quang mới vội kéo tay Lan lại:
“Em… em làm ở đây từ bao giờ? Sao anh không biết?”

Lan nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát:
“Từ ngày anh coi tôi là kẻ ăn bám, tôi đã quyết định chứng minh ngược lại. Tôi không nói vì muốn tự mình làm được, không cần dựa vào anh. Và hôm nay, anh thấy rồi đấy – tôi không hề vô dụng.”

Quang cứng họng, gương mặt bối rối, ánh mắt lộ rõ sự xấu hổ. Lần đầu tiên, anh nhận ra mình đã sai – sai khi coi thường công sức thầm lặng của vợ, sai khi đánh đồng giá trị con người chỉ bằng tiền bạc.

Sau hôm ở công ty, Quang trở về nhà với tâm trạng nặng nề. Anh ngồi lặng nhìn Lan tất bật nấu ăn, chăm con – những việc trước kia anh từng coi thường, nay lại thấy đầy trân trọng.

Trong đầu anh vẫn văng vẳng giọng nói tự tin của vợ trong phòng họp: mạch lạc, sắc sảo, khác hẳn hình ảnh “bà nội trợ ăn bám” mà anh vẫn gán cho cô. Quang cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Buổi tối, khi con đã ngủ, anh ngập ngừng:
“Lan… anh xin lỗi. Bấy lâu nay anh đã sai. Anh không hề biết em đã nỗ lực đến thế.”

Lan im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng:
“Anh biết không, tiền bạc không phải là thước đo duy nhất để đánh giá giá trị con người. Em ở nhà chăm con, làm việc không lương, nhưng đó cũng là công việc. Em muốn anh hiểu: em không sống dựa dẫm vào anh, mà chúng ta cùng nhau xây dựng gia đình này.”

Lời nói ấy như một nhát búa gõ vào tâm trí Quang. Anh nhớ lại bao lần to tiếng, bao lời cay nghiệt mình từng thốt ra, tất cả như những vết dao vô hình cắt vào lòng vợ. Giờ đây, anh chỉ còn biết nắm tay cô, nói trong nghẹn ngào:
“Anh hứa từ nay sẽ thay đổi. Anh sẽ học cách tôn trọng và chia sẻ, không để em một mình chịu đựng nữa.”

Từ sau hôm đó, Quang dần thay đổi thật sự. Anh bắt đầu phụ vợ việc nhà, không còn coi đó là “việc đàn bà”. Anh đưa con đi học, học cách nấu vài món ăn, thỉnh thoảng chủ động giặt giũ, dọn dẹp. Ban đầu còn vụng về, nhưng Lan nhìn thấy sự chân thành trong từng hành động, lòng cô cũng dần nguôi ngoai.

Về phần Lan, sau khi chứng minh được năng lực, cô tiếp tục phát triển công việc online. Nhờ sự chăm chỉ và uy tín, cô nhanh chóng được nhiều đối tác tin tưởng, thu nhập thậm chí còn ổn định hơn trước. Nhưng với cô, điều quan trọng nhất không phải là tiền bạc, mà là sự tự tin và sự tôn trọng mà cô đã giành lại được.

Căn nhà nhỏ ngày nào từng căng thẳng, lạnh lẽo, nay lại tràn đầy tiếng cười. Bé con lớn lên trong tình yêu thương của cả bố lẫn mẹ, được chứng kiến cách ba mẹ biết sửa sai, biết trân trọng lẫn nhau.

Có một lần, khi cả nhà quây quần ăn cơm, Quang bất chợt nói:
“Anh từng nghĩ mình là trụ cột duy nhất. Nhưng giờ anh hiểu, gia đình này vững vàng được là nhờ cả hai ta cùng gánh vác. Cảm ơn em, Lan.”

Lan mỉm cười, mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Cô biết, cuộc hôn nhân nào cũng có sóng gió, nhưng chỉ cần cả hai biết lắng nghe, biết thay đổi, thì sóng gió nào cũng qua.