Con gái mất tích ở trường, 2 năm sau người mẹ bất ngờ phát hiện điều r-ùng m-ình trên Google Maps

“Chỉ cần quay đi một phút thôi, mọi thứ có thể thay đổi mãi mãi.”
Đó là câu nói mà chị Hạnh – người mẹ trong câu chuyện – vẫn thường lẩm nhẩm khi nghĩ về ngày định mệnh cách đây hai năm.

Buổi sáng hôm ấy vốn dĩ rất bình thường. Hạnh đưa con gái – bé An, 9 tuổi – đến cổng trường tiểu học như bao ngày khác. Bé An mặc chiếc váy đồng phục xanh nhạt, đeo chiếc balo có hình chú mèo Kitty mà con rất thích. Trước khi bước vào lớp, con còn quay lại mỉm cười với mẹ rồi vẫy tay chào. Một khoảnh khắc giản đơn, nhưng không ai ngờ rằng đó lại là hình ảnh cuối cùng Hạnh nhìn thấy con trong nhiều năm trời.

Đến trưa, khi phụ huynh đến đón, An không xuất hiện. Ban đầu Hạnh nghĩ con mải chơi hoặc bị giữ lại trong lớp vì chưa làm xong bài tập. Nhưng chờ mãi, sân trường thưa dần, cuối cùng chỉ còn mình chị đứng dưới bóng nắng hắt dài. Hạnh bước vào lớp hỏi cô giáo, thì bất ngờ nhận được câu trả lời khiến tim chị như rơi xuống:
– “Em An hôm nay không vào lớp từ tiết hai… Tôi cứ nghĩ phụ huynh có việc xin cho con nghỉ.”

Mọi người hoang mang. Nhà trường lục soát quanh khuôn viên, gọi bạn bè hỏi han. Nhưng không ai nhìn thấy An rời khỏi cổng. Mọi dấu vết như tan biến.

Chiều hôm đó, công an được báo tin. Họ kiểm tra camera xung quanh nhưng không tìm thấy hình ảnh bé đi ra cổng chính. Một số đoạn camera bị hỏng hoặc quay lệch góc, để lại nhiều khoảng trống khó lý giải. Gia đình, thầy cô, bạn bè lao vào tìm kiếm. Người ta dán ảnh bé An khắp nơi, từ cột điện đến chợ búa, thậm chí đưa tin trên truyền hình địa phương. Nhưng rồi ngày qua ngày, vẫn chẳng có một manh mối nào.

Đêm xuống, Hạnh ngồi bó gối bên cửa sổ, đôi mắt thâm quầng vì khóc. Chồng chị – anh Quang – im lặng hút thuốc ngoài hiên. Ngôi nhà từng đầy tiếng cười con trẻ giờ chìm trong khoảng lặng nặng nề. Bữa cơm nguội ngắt. Những đôi đũa đặt xuống không ai buồn chạm. Hạnh chỉ biết ôm chiếc balo của con, vùi mặt vào đó để tìm chút hơi ấm còn sót lại.

Ngày thành tháng, tháng thành năm. Mọi người dần quen với sự im lặng, nhưng trong lòng Hạnh, vết thương chưa bao giờ lành. Người ta bảo chị hãy chấp nhận sự thật, rằng có thể con đã đi xa mãi. Nhưng trái tim người mẹ không cho phép. Đêm nào chị cũng thắp hương, cầu nguyện con bình an ở đâu đó. Và mỗi sáng, chị vẫn có thói quen nhìn vào cổng trường, mong một bóng dáng bé nhỏ quen thuộc chạy ùa về phía mình.

Hai năm trôi qua, niềm hy vọng mong manh ấy gần như cạn kiệt… cho đến một ngày, một chi tiết bất ngờ trên màn hình điện thoại khiến trái tim Hạnh bừng lên ánh sáng lần nữa.

Một buổi tối mùa hè oi bức, Hạnh ngồi trước màn hình điện thoại, cố giết thời gian bằng việc phóng to thu nhỏ bản đồ trên ứng dụng Google Maps. Thói quen này chị đã có từ ngày con mất tích – mỗi khi không còn gì bấu víu, chị lại mở bản đồ ra, tìm kiếm những khu vực quanh trường, quanh nhà, quanh các con đường dẫn ra ngoại ô, với hy vọng vô vọng rằng mình có thể phát hiện điều gì đó.

Đêm hôm ấy, trong lúc rê ngón tay qua khu vực thị trấn bên cạnh – nơi có một khu nhà trọ cũ kỹ mà người ta ít lui tới – Hạnh bỗng khựng lại. Trên ảnh vệ tinh, ở góc sân của một căn nhà lụp xụp, chị nhận ra một hình bóng nhỏ bé: một đứa trẻ mặc chiếc váy có hoa văn rất quen. Tim chị đập thình thịch. Hình ảnh mờ nhòe, nhưng đường viền chiếc balo hồng phía sau lưng đứa trẻ khiến chị nghẹn lại. Đó chính là chiếc balo mà con gái chị yêu thích nhất – cái balo mà chị cứ tưởng con đã mang theo hôm mất tích.

Ban đầu Hạnh tưởng mình hoa mắt. Chị chụm hai ngón tay, phóng to màn hình hết cỡ. Dù hình ảnh không rõ nét, nhưng trực giác người mẹ mách bảo rằng đây không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Gương mặt nghiêng nghiêng, dáng ngồi lom khom bên chiếc ghế nhựa cũ… tất cả đều khiến chị nhớ đến con gái.

Hạnh vội vàng lưu lại tọa độ, tay run đến mức suýt làm rơi điện thoại. Chị bật khóc, gọi chồng:
– “Anh ơi… em nhìn thấy An… em thấy con mình rồi!”

Anh Quang ban đầu nghĩ vợ lại tự ám ảnh, nhưng khi nhìn vào màn hình, anh cũng lặng người. Anh không dám khẳng định, nhưng ánh mắt vợ anh sáng lên sau hai năm u ám khiến anh không thể làm ngơ. Ngay trong đêm, hai vợ chồng bàn bạc sẽ đến thẳng địa điểm đó vào sáng hôm sau.

Sáng hôm sau, Hạnh mặc chiếc áo khoác cũ, che kín gương mặt. Quang lái xe chậm rãi hướng về phía thị trấn. Đoạn đường ấy không xa, nhưng từng cây số trôi qua dài như cả thế kỷ. Trái tim Hạnh đập loạn nhịp, nửa háo hức, nửa sợ hãi. Nếu như đây chỉ là ảo giác, chị sẽ lại rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

Khi đến nơi, họ dừng xe ở một quán cà phê nhỏ ven đường, rồi giả vờ hỏi thăm về khu nhà trọ. Chủ quán lắc đầu:
– “Chỗ đó nhiều người lạ lắm, chủ yếu dân làm thuê, chẳng mấy ai để ý.”

Điều đó càng làm Hạnh thêm nôn nóng. Chị cùng chồng tiến vào con hẻm hẹp, nơi căn nhà lụp xụp hiện ra đúng như trên bản đồ. Sân trước bày bừa những ghế nhựa cũ, vài chiếc xe đạp han gỉ. Không khí ẩm thấp, nặng mùi ẩm mốc.

Đúng lúc ấy, cánh cửa khép hờ hé mở, và một đứa bé gái bước ra. Hạnh gần như nghẹt thở. Dáng người gầy gò, mái tóc dài che nửa gương mặt. Trên vai nó, quả thật là một chiếc balo hồng sờn rách – hệt như trong ký ức.

Hai năm trời chờ đợi, hy vọng rồi thất vọng, tất cả dồn nén khiến đôi mắt Hạnh nhòe đi. Chị muốn lao đến ôm con, nhưng bàn tay Quang giữ chặt lấy vai chị. Anh thì thầm:
– “Bình tĩnh, phải chắc chắn và tìm cách an toàn. Có thể có ai đó đứng sau chuyện này.”

Trong khoảnh khắc ấy, Hạnh hiểu rằng mọi thứ mới chỉ bắt đầu.

Hạnh và Quang đứng nép bên góc tường, tim như ngừng đập. Đứa bé bước ra khỏi căn nhà, dáng đi rụt rè, đôi mắt thẫn thờ như không hề chú ý đến xung quanh. Người đàn bà lạ mặt từ trong nhà quát vọng ra:
– “Mau vào trong, đi đâu mà lang thang ngoài sân thế!”

Cánh cửa sắt rít lên ken két, rồi sập lại. Mọi thứ im lặng trở lại, chỉ còn tiếng ve kêu râm ran. Hạnh gần như muốn hét lên, nhưng lý trí mách bảo chị không thể manh động. Nếu đứa bé thật sự là An, con gái chị đang bị ai đó giữ, thì sự nôn nóng có thể khiến mọi việc tệ hơn.

Hai vợ chồng quyết định quay về, lập tức báo công an địa phương. Ban đầu, cán bộ trực ban có phần nghi ngờ: “Ảnh vệ tinh trên Google Maps làm sao xác minh được người thật?” Nhưng trước sự tha thiết và bằng chứng là tọa độ chính xác cùng bức ảnh zoom, họ đã đồng ý cử một tổ điều tra đến hiện trường.

Vài ngày sau, tổ công tác âm thầm theo dõi khu nhà trọ. Họ nhận thấy có hai vợ chồng trung niên sống ở đó cùng vài đứa trẻ khác nhau, tuổi chừng 7–12. Lạ lùng là những đứa nhỏ rất ít khi ra ngoài, chỉ quanh quẩn trong sân. Khi được hỏi thăm, đôi vợ chồng tự nhận mình “cưu mang trẻ mồ côi”, nhưng không giấy tờ chứng minh.

Một buổi chiều, công an bất ngờ ập vào kiểm tra. Trong góc bếp chật hẹp, họ tìm thấy bé gái với gương mặt xanh xao, đôi mắt đầy hoảng sợ. Hạnh gần như ngã quỵ khi nhận ra đó chính là An – con gái chị, giờ gầy gò, tóc rối bời, nhưng vẫn là đôi mắt ấy, ánh nhìn ấy mà chị đã khắc sâu trong tim.

Hạnh òa khóc, lao đến ôm con. An ban đầu sững sờ, rồi bật khóc nức nở trong vòng tay mẹ. Hai năm xa cách, mọi đau đớn như tan biến trong khoảnh khắc ấy.

Cặp vợ chồng kia sau đó bị bắt. Họ khai nhận đã dụ dỗ An ngay tại cổng trường vào hôm bé ra ngoài lấy nước ở căng-tin. Họ nuôi bé cùng vài đứa trẻ khác, bắt làm việc vặt trong nhà, không cho ra ngoài nhiều. Mục đích là để lợi dụng chính sách trợ cấp từ thiện và cả những công việc lao động nhỏ lẻ.

Ngày An được đưa về, cả xóm ùa ra đón. Những khuôn mặt từng chia sẻ nỗi đau cùng gia đình giờ rạng rỡ trong niềm vui đoàn tụ. Hạnh ôm con thật chặt, nước mắt hòa với nụ cười. An bỡ ngỡ, ngại ngùng, nhưng khi thấy căn phòng quen thuộc với búp bê và chiếc bàn học cũ, con dần thả lỏng.

Cuộc sống trở lại nhưng không dễ dàng. An cần thời gian để chữa lành sau những năm tháng bị kìm kẹp. Bé hay giật mình, sợ tiếng ồn, và ít nói hơn xưa. Hạnh kiên nhẫn bên con, kể chuyện, hát ru, đưa con đi dạo mỗi chiều. Chị tin rằng bằng tình yêu thương, con sẽ từng bước hồi phục.

Buổi tối, khi An đã yên giấc, Hạnh ngồi lặng nhìn màn hình điện thoại – nơi tấm ảnh Google Maps vẫn còn đó. Chị rùng mình nghĩ, nếu đêm ấy mình không vô tình phóng to bản đồ, nếu mình không nhận ra chiếc balo hồng cũ kỹ kia, có lẽ… chị và con đã mãi mãi cách xa nhau.

Câu chuyện của Hạnh lan ra khắp vùng. Người ta gọi đó là “phép màu từ Google Maps”, nhưng với chị, đó đơn giản là sợi dây vô hình nối liền trái tim mẹ và con. Dù ở bất cứ đâu, bằng cách nào đó, người mẹ luôn có thể tìm thấy con mình.

Trong một buổi trò chuyện, khi có người hỏi Hạnh rằng điều gì giúp chị không bỏ cuộc suốt hai năm trời, chị chỉ mỉm cười, giọng nghẹn ngào:
– “Bởi vì tôi là mẹ của con bé. Và mẹ thì không bao giờ ngừng tìm con.”

“Toàn bộ nội dung và hình ảnh trong câu chuyện trên đều là hư cấu, không phản ánh sự việc hay nhân vật có thật.”