Tài xế xe buýt nhận thấy b-é g-ái khóc hàng ngày, nhìn xuống gầm ghế sau khi bé xuống ông ph;át h;iện ra sự thật.

Mỗi buổi sáng, bác Tư – người tài xế xe buýt đã gắn bó với tuyến đường số 08 hơn 20 năm – đều lái chiếc xe cũ kỹ màu vàng nhạt rong ruổi từ ngoại thành vào trung tâm thành phố. Cuộc sống của bác vốn đều đặn, ngày nào cũng những gương mặt quen thuộc: công nhân đi ca sáng, học sinh đến trường, mấy bà buôn bán với gánh hàng lỉnh kỉnh… Vậy mà gần đây, có một điều khiến bác trăn trở mãi.

Trên chuyến xe sáng nào cũng vậy, khoảng gần 7 giờ, có một bé gái chừng 10 tuổi bước lên xe ở trạm gần xóm nhỏ cuối đường. Bé mặc đồng phục học sinh, áo trắng tinh, váy xanh, đeo chiếc cặp đã sờn quai. Bé ngồi im lặng ở hàng ghế cuối cùng, luôn cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc. Ban đầu, bác Tư nghĩ chắc bé bị cha mẹ la mắng hay chuyện vặt ở trường. Nhưng điều kỳ lạ là ngày nào bé cũng khóc, và cứ đến điểm xuống gần trường tiểu học, bé lại lấy tay quệt vội nước mắt rồi bước xuống như không có gì xảy ra.

Bác Tư vốn thương trẻ con, lại có đứa cháu trạc tuổi bé, nên càng để ý nhiều hơn. Có lần, trong gương chiếu hậu, bác thấy bé lén nhìn xuống gầm ghế, ánh mắt đầy lo lắng, rồi mới ôm cặp đi xuống. Hình ảnh ấy khiến lòng bác cồn cào khó hiểu. “Chẳng lẽ có gì ở dưới đó?” – bác nghĩ. Nhưng khách đông, bác không tiện xuống kiểm tra ngay.

Một buổi sáng mưa lất phất, khách thưa hơn, bác Tư quyết định để ý thật kỹ. Vẫn như mọi ngày, bé gái ngồi hàng ghế cuối, khóc nức nở mà không ai trên xe để tâm. Khi xe dừng ở trạm trước cổng trường, bé lại cúi xuống ghế, rồi vội vàng chạy ra ngoài. Đợi xe vắng bóng khách, bác bước xuống cuối, nhìn vào gầm ghế. Trong ánh sáng lờ mờ, bác thoáng thấy một vật gì đó nho nhỏ, cuộn tròn trong góc tối.

Bác khom lưng, thò tay kéo ra. Và ngay khoảnh khắc ấy, trái tim già nua của bác đập mạnh như thể vừa phát hiện ra một bí mật khó tin…

Trong tay bác là một con gấu bông cũ, lông xù và lem vài vệt bẩn, nhưng có đôi mắt nhựa sáng long lanh. Cổ gấu quấn chiếc ruy băng hồng đã sờn, trên đó thêu hai chữ nhỏ “Na Na”. Bác thoáng ngẩn người: hóa ra đây chính là lý do khiến bé gái ngày nào cũng nhìn xuống gầm ghế.

Bác nhớ lại: có lẽ bé đã làm rơi gấu bông từ hôm nào đó, và từ ấy ngày nào cũng ngồi ghế cuối để chắc chắn “bạn nhỏ” vẫn còn đó. Nhưng bé không dám nhặt lên, hoặc có lý do nào đó ngăn cản. Tiếng khóc hằng ngày chính là nỗi sợ mất đi người bạn thân duy nhất.

Bác Tư cầm gấu bông, ngồi xuống ghế. Cảm giác chạm vào món đồ chơi cũ ấy khiến bác bồi hồi lạ. Ông nhớ lại thời con gái út còn nhỏ, cũng ôm gấu bông ngủ từng đêm. Bác ngồi yên hồi lâu, rồi nhẹ nhàng cất nó vào ngăn hộp nhỏ cạnh ghế lái. Trong lòng bác dấy lên một suy nghĩ: “Ngày mai, mình phải trả lại cho con bé.”

Sáng hôm sau, bé lại lên xe. Vẫn đôi mắt đỏ hoe, vẫn ôm cặp lặng lẽ ngồi cuối. Lúc gần đến trạm trường học, bác Tư lấy hết can đảm gọi:

– Này con, con làm rơi cái này hôm nào phải không?

Bác chìa con gấu bông ra, nụ cười hiền từ trên gương mặt sạm nắng.

Bé gái thoáng giật mình, rồi đôi mắt mở to, sáng bừng. Bé bật khóc nức nở, ôm chầm lấy con gấu, vừa mếu máo vừa lắp bắp:

– Là… là của con! Con tưởng mất rồi…

Tiếng khóc lần này không còn u uất, mà là vỡ òa hạnh phúc. Hành khách trên xe ai cũng ngoái nhìn, vài người mỉm cười cảm động.

Bác Tư khẽ hỏi:

– Sao mấy bữa nay con không nhặt nó lên luôn?

Bé cúi đầu lí nhí:

– Ba mẹ con cấm đem gấu đi học… Họ bảo con lớn rồi, phải tập tự lập… Con sợ nếu mang về sẽ bị la nên… chỉ dám để ở đây, ngày nào cũng nhìn cho yên tâm.

Bác nghe mà lặng người. Hóa ra đằng sau những giọt nước mắt là nỗi khát khao nhỏ bé: giữ lại một mảnh tuổi thơ, một người bạn thầm lặng trong những ngày đơn độc.

Kể từ hôm ấy, bác Tư thấy chuyến xe của mình dường như bớt lạnh lẽo hơn. Bé gái vẫn lên xe mỗi sáng, nhưng thay vì khóc, gương mặt em rạng rỡ, ôm gấu bông thật chặt. Thỉnh thoảng, em ngồi gần ghế lái, thủ thỉ trò chuyện với bác. Bác cũng kể cho em nghe về tuổi thơ của con gái bác, về những chuyến xe dài đầy kỷ niệm.

Câu chuyện của hai bác cháu dần dần lan sang cả những hành khách thường xuyên đi xe. Có người tặng bé một chiếc nơ mới để cột cho gấu bông, có người thì mua vài viên kẹo để bé vừa ăn vừa cười. Cái không khí vốn im ắng, đôi khi mệt mỏi trên chuyến xe giờ đã trở nên ấm áp lạ thường.

Một buổi chiều, trời bất ngờ đổ mưa to. Khi xe dừng ở bến cuối, bác Tư thấy bé gái loay hoay không có ô. Bác liền lấy chiếc áo mưa cũ đưa cho em. Bé nhận, gật đầu lí nhí:

– Con cảm ơn bác nhiều lắm. Bác giống như… ông nội của con vậy.

Câu nói giản dị ấy khiến lòng bác nghẹn lại. Bác chưa bao giờ nghĩ, việc nhỏ bé như giữ hộ một con gấu bông lại có thể tạo nên sợi dây gắn kết kỳ diệu đến thế.

Từ hôm đó, bé không còn giấu giếm chuyện con gấu nữa. Em mạnh dạn nói với ba mẹ rằng nó là “người bạn không thể thiếu”. Dù ba mẹ em còn khuyên nên trưởng thành hơn, nhưng cũng dần hiểu và chấp nhận.

Câu chuyện của bé gái và bác tài xe buýt rồi cũng trở thành đề tài được hành khách nhắc đến mãi. Người ta nhận ra rằng, giữa bộn bề cuộc sống, đôi khi chỉ một hành động nhỏ – giữ hộ một món đồ, trao lại một kỷ niệm – cũng đủ làm ấm lòng người khác. Và đôi khi, người xa lạ lại mang đến sự thấu hiểu, tình thương mà ta không ngờ tới.

Xe buýt vẫn bon bon trên con đường quen thuộc, nhưng với bác Tư, mỗi chuyến đi giờ đây không chỉ là công việc. Nó còn là hành trình của tình người, của niềm tin rằng lòng tốt luôn hiện hữu ở những nơi giản dị nhất.