Tôi chỉ nghĩ vào viện thăm chồng cũ cho tròn nghĩa, nào ngờ anh trao cho tôi một thứ khiến cả quá khứ ùa về và nước mắt rơi không ngừng….

“Tôi chỉ nghĩ vào viện thăm chồng cũ cho tròn nghĩa, nào ngờ anh trao cho tôi một thứ khiến cả quá khứ ùa về và nước mắt rơi không ngừng…”

Chiều hôm đó, Hà đứng ngập ngừng trước cổng bệnh viện. Gió mùa tháng Mười hai thổi hun hút, cuốn theo lá khô bay tán loạn. Cảm giác lạ lẫm và có chút chông chênh len lỏi trong lòng chị. Bao năm rồi chị mới quay lại cái nơi vốn dĩ gắn liền với những ký ức nhiều nước mắt hơn nụ cười. Chồng cũ của chị – Tuấn – nhập viện sau một cơn tai biến nhẹ. Tin ấy đến với Hà qua một người bạn chung. Ban đầu chị định phớt lờ, nghĩ “người cũ, đời cũ”, nhưng rồi cái chữ “nghĩa” vẫn khiến chị trằn trọc mấy đêm liền. Cuối cùng, Hà chọn đến thăm, ít ra cũng để lòng mình thanh thản.

Bước qua hành lang bệnh viện, mùi thuốc sát trùng pha lẫn tiếng bước chân gấp gáp của người nhà bệnh nhân làm Hà chợt thấy trái tim mình se lại. Như một phản xạ, chị mường tượng về những ngày xưa còn là vợ chồng, những lần Tuấn ốm sốt chị lo lắng thức trắng đêm, hay những lần chị nằm viện sinh con, Tuấn cũng có mặt chăm sóc. Tất cả tưởng đã quên, nay lại ùa về.

Khi đẩy cửa phòng bệnh, Hà thấy Tuấn nằm tựa lưng trên giường, gương mặt xanh xao nhưng ánh mắt vẫn còn sáng. Anh nhìn chị sững lại, có chút ngỡ ngàng. Cả hai im lặng vài giây, rồi Tuấn cười nhẹ:

– Em vẫn đến…

Hà khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế cạnh giường. Không khí có gì đó gượng gạo, nhưng trong sự gượng gạo ấy lại ẩn một lớp cảm xúc quen thuộc. Chị không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ hỏi han mấy câu bâng quơ về sức khỏe, về thuốc men.

Tuấn bỗng cầm tay chị, bàn tay gầy guộc run run. Hà giật mình nhưng không rút lại, vì trong khoảnh khắc ấy, chị cảm nhận rõ ràng một sự yếu đuối nơi anh – người đàn ông từng ngang tàng, quyết đoán.

– Hà này, có lẽ anh không còn nhiều thời gian để nói ra điều này… – Tuấn thì thào.

Hà nhìn anh ngạc nhiên, nhưng trước khi kịp hỏi, anh đưa tay lấy trong ngăn kéo đầu giường một chiếc hộp nhỏ. Chiếc hộp gỗ cũ, trên nắp còn khắc hai chữ cái lồng vào nhau: H & T. Hà bàng hoàng. Đó chính là chiếc hộp mà năm xưa anh tặng chị vào ngày cưới, chị tưởng đã thất lạc từ lâu.

– Anh giữ nó suốt… – Tuấn nói, mắt long lanh. – Trong này là những bức thư anh chưa bao giờ dám đưa em.

Hà run run mở nắp, bên trong là xấp giấy đã ngả vàng. Chữ viết tay quen thuộc, nét chữ của Tuấn những ngày còn trẻ. Vừa chạm vào, nước mắt chị rơi lã chã. Cả quá khứ ùa về: những ngày hạnh phúc, những lần cãi vã, và cuối cùng là cuộc chia ly không trọn vẹn.

Chị siết chặt chiếc hộp, nghẹn ngào không nói được câu nào. Chuyến thăm mà chị tưởng sẽ hời hợt, chỉ là “cho tròn nghĩa”, bỗng trở thành bước ngoặt khiến trái tim chị đau nhói. Hà hiểu rằng, có những điều dù thời gian dài đến đâu cũng không xóa nhòa, chỉ là ta cố chôn giấu.

Hà ngồi lặng trước chiếc hộp gỗ. Bàn tay chị run run mở từng lá thư. Giấy đã ố vàng, mực đã nhạt, nhưng từng dòng chữ lại như có lửa, cháy bỏng, tha thiết.

Hà, anh xin lỗi vì đã to tiếng với em. Anh biết em vất vả, em chỉ muốn tốt cho gia đình. Nhưng anh lại để cái tôi lấn át, làm tổn thương em. Giá như anh đủ kiên nhẫn…

Đọc đến đây, mắt Hà nhòe đi. Đó là bức thư viết sau lần cãi vã lớn nhất, khi chị quyết định dọn về nhà ngoại một thời gian. Hồi ấy, Tuấn chưa bao giờ xin lỗi trực tiếp. Anh lạnh lùng, cứng nhắc, để mặc chị bế con đi trong nước mắt. Nhưng hóa ra, trong góc khuất, anh vẫn viết ra, vẫn day dứt.

Lật sang bức khác:

Ngày mai là sinh nhật em. Anh đã mua món quà nhỏ, nhưng không biết có dám tặng. Anh chỉ mong em mỉm cười một lần, như những ngày đầu ta quen nhau. Anh nhớ ánh mắt ấy, nhớ cái cách em hay xị mặt giả vờ giận. Hà à, anh yêu em nhiều lắm.

Hà nghẹn ngào. Sinh nhật năm ấy, Tuấn chẳng tặng gì. Chị buồn, nghĩ anh vô tâm, nên lại thêm một lần cãi vã. Ai ngờ, món quà vẫn ở trong ngăn kéo ký ức, chỉ vì lòng tự ái ngăn cản.

Từng bức thư như từng nhát dao cắt vào tim. Hà thấy hiện lên hình ảnh một người đàn ông vụng về trong yêu thương, cứng cỏi ngoài mặt nhưng yếu mềm trong lòng. Anh đã yêu chị nhiều hơn những gì anh nói, nhưng chưa bao giờ đủ dũng khí để bày tỏ.

Tuấn nhìn chị chăm chú, khẽ mỉm cười:

– Anh biết, những lá thư này chẳng thể thay đổi quá khứ. Nhưng ít ra, em sẽ hiểu rằng, trong từng khoảnh khắc, anh chưa bao giờ ngừng thương em.

Nước mắt Hà rơi lã chã. Bao năm qua, chị sống trong nỗi oán trách: trách anh vô tâm, trách anh không bao giờ hiểu mình, trách anh để hôn nhân trôi tuột khỏi tay. Nhưng giờ đây, những lá thư như một tấm gương khác, soi ra một sự thật: anh đã yêu, chỉ là yêu theo cách vụng dại.

Căn phòng bệnh viện trở nên tĩnh lặng. Tiếng máy đo nhịp tim kêu đều đều, tiếng gió rít ngoài cửa sổ như nhấn nhá cho khoảnh khắc nghẹn ngào. Hà chợt nhận ra, đôi khi, sự im lặng giữa hai người không có nghĩa là không còn tình cảm, mà là vì cả hai không biết cách vượt qua cái tôi để đến gần nhau.

– Hà… – Tuấn nắm tay chị lần nữa, giọng nghèn nghẹn – Nếu còn cơ hội, anh chỉ muốn nói: cảm ơn em đã từng là vợ anh, đã cho anh những năm tháng đẹp nhất.

Hà nghẹn lời. Trong chị dấy lên một nỗi xót xa, vừa như tiếc nuối, vừa như tha thứ. Những lá thư kia, phải chi được đọc sớm hơn, có lẽ cuộc đời đã rẽ sang hướng khác. Nhưng đời vốn dĩ không có chữ “nếu”.

Chị khép lại hộp thư, áp nó vào ngực. Ánh mắt nhìn Tuấn chan chứa những giọt nước long lanh:

– Thôi thì… coi như em đã đọc được, muộn còn hơn không.

Cả hai lặng yên, không còn cần lời nói. Quá khứ, dù đau, cũng đã hóa thành giọt nước mắt lấp lánh trên má người phụ nữ.

Sau buổi chiều ấy, Hà trở về nhà trong tâm trạng rối bời. Con đường quen thuộc bỗng trở nên dài hun hút. Tiếng xe cộ, tiếng người qua lại như xa vời. Trên tay chị vẫn ôm chặt chiếc hộp gỗ, như thể nó là một phần ký ức không thể rời bỏ.

Đêm xuống, Hà mở hộp lần nữa. Dưới ánh đèn vàng hắt xuống bàn, những lá thư nằm im lìm như đang chờ được kể lại. Chị đọc lại từng dòng, rồi thẫn thờ nghĩ về quãng đường đã qua. Bao nhiêu lần chị từng ước giá như Tuấn chịu mở lòng, giá như anh biết nói một lời xin lỗi, một câu ngọt ngào. Nhưng giờ, những điều ấy lại hiện ra qua những lá thư chưa từng gửi đi.

Một ý nghĩ chợt đến: phải chăng, chị cũng đã từng sai? Đã từng quá nóng nảy, quá kỳ vọng, để rồi vô tình bỏ qua những dấu hiệu nhỏ bé cho thấy tình yêu của anh? Người ta thường chỉ nhớ lỗi của người khác, mà quên soi lại chính mình. Nghĩ đến đây, lòng Hà chùng xuống.

Ngày hôm sau, chị quay lại bệnh viện. Tuấn đang ngồi tựa cửa sổ, nhìn ra khoảng sân với ánh mắt xa xăm. Nghe tiếng bước chân, anh quay lại, nụ cười yếu ớt nở trên môi.

– Em đến nữa à? – giọng anh vẫn khàn khàn nhưng ánh mắt sáng rỡ.

Hà đặt chiếc hộp lên bàn:
– Em đọc rồi. Tất cả.

Tuấn không hỏi chị nghĩ gì, chỉ khẽ gật đầu, như một sự thanh thản. Hà ngồi xuống, lặng lẽ rót cốc nước đặt cạnh anh. Trong sự im lặng ấy, họ cảm thấy một sự bình yên hiếm hoi.

– Tuấn này… – Hà cất giọng, ngập ngừng – Có lẽ, chúng ta đều đã sai. Không phải anh không yêu em, và cũng không phải em không cần anh. Chỉ là… ta không biết cách giữ nhau.

Tuấn nhìn chị thật lâu. Đôi mắt mệt mỏi của anh dường như ánh lên một nỗi day dứt:
– Anh biết. Anh đã để cái tôi quá lớn, để mất em. Giờ, anh chỉ mong… em sống hạnh phúc, dù là với ai.

Câu nói ấy như một nhát cắt. Hà bỗng thấy lòng mình dịu lại. Nỗi oán trách bao năm tan biến, nhường chỗ cho sự cảm thông. Có lẽ, tha thứ không phải là quên đi, mà là chấp nhận rằng cả hai đã từng yêu, từng sai, và từng bỏ lỡ.

Khi rời bệnh viện, Hà quay đầu nhìn lại. Ánh đèn vàng hắt lên ô cửa, nơi có một người đàn ông đang nhìn theo. Trong giây phút ấy, chị hiểu rằng: tình yêu đôi khi không cần phải có hồi kết trọn vẹn. Có những mối tình, sứ mệnh của nó chỉ là để mỗi người trưởng thành hơn, biết trân trọng hơn những gì mình có.

Vài tuần sau, Tuấn xuất viện. Anh chọn về quê nghỉ ngơi cùng cha mẹ. Trước lúc chia tay, anh đưa lại chiếc hộp cho Hà.
– Em giữ đi. Coi như… đó là phần ký ức anh gửi lại em.

Hà nắm chặt chiếc hộp, nghẹn ngào:
– Ừ, em sẽ giữ. Nhưng không phải để ôm lấy nỗi buồn, mà để nhắc mình trân trọng hiện tại.

Rồi chị quay lưng bước đi, lòng nhẹ tênh. Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, không còn là nước mắt của oán hận, mà là của sự giải thoát.

Chiếc hộp gỗ nằm yên trong ngăn tủ mới của Hà, cùng với nụ cười bình thản trên môi chị mỗi khi nhớ lại. Quá khứ đã khép lại, nhưng nhờ nó, chị học được cách mở ra một cánh cửa khác cho chính mình: cánh cửa của tha thứ, của bình yên.

Và trên con đường đời dài phía trước, chị biết rằng, dù có đi cùng ai, chị cũng sẽ không bao giờ quên được một điều: đã từng có một người, yêu chị bằng tất cả, chỉ là yêu theo cách vụng dại mà thôi.