Trời chiều xám xịt, gió hun hút thổi qua con ngõ nhỏ. Lan – người phụ nữ đã quen với cảnh cơm áo gạo tiền – khép cửa hàng tạp hóa bé xíu của mình sau một ngày dài bươn chải. Mồ hôi nhễ nhại, đôi tay chai sần, nhưng trong mắt chị ánh lên sự quyết tâm. Chị từng nghĩ, chỉ cần mình cố gắng, gia đình sẽ bình yên. Thế nhưng, cuộc đời đâu dễ dàng như vậy.
Chồng chị – Hùng – một người đàn ông vốn hiền lành, ít nói, đã thay đổi từ ngày chuyển lên công ty mới. Đi sớm về khuya, điện thoại luôn đặt chế độ im lặng, ánh mắt lảng tránh mỗi khi Lan hỏi chuyện. Ban đầu, Lan tự an ủi: “Anh ấy chỉ bận”. Nhưng rồi những mùi nước hoa lạ, những cuộc gọi tắt máy vội vàng, khiến trái tim người phụ nữ bắt đầu run rẩy.
Cao trào đến vào một buổi tối mưa nặng hạt. Hùng về, không một lời báo trước, mang theo một người phụ nữ lạ cùng đứa bé chừng 6 tuổi. Gương mặt anh lạnh lùng, chỉ thốt ra:
“Đây là Thảo… và con trai anh. Anh muốn đưa họ về sống chung. Em… tha thứ cho anh đi.”
Lan chết lặng. Người phụ nữ từng gánh cả nhà trong những ngày Hùng thất nghiệp, từng nai lưng nuôi con, lo cho cha mẹ chồng thuốc thang… nay lại bị phản bội trắng trợn. Chị cắn môi, nước mắt chực trào, nhưng kìm lại. Trong khoảnh khắc ấy, Lan hiểu: nếu yếu đuối, chị sẽ mất tất cả.
Ngày hôm sau, cả xóm râm ran chuyện “ông Hùng rước bồ nhí về nhà”. Người ta xì xào, kẻ thương Lan, người lại tò mò hóng hớt. Nhưng Lan im lặng. Chị vẫn buôn bán, vẫn lo cho hai đứa con của mình, vẫn nấu cơm dọn dẹp như một người vợ mẫu mực. Người ngoài nhìn vào, tưởng rằng chị nhu nhược, cam chịu. Nhưng trong lòng Lan, một cơn bão đang âm ỉ nổi lên.
Thảo – người đàn bà trẻ hơn chị gần chục tuổi – chẳng biết điều. Cô ta ung dung trong chính căn bếp Lan đã dày công chăm chút, đôi khi còn buông lời khích bác:
“Chị Lan ạ, đàn ông ai chẳng muốn tìm chỗ dựa mới. Thôi thì… người đến trước nhường người đến sau cũng phải thôi.”
Lan chỉ mỉm cười, giọng bình thản nhưng sâu cay:
“Ở đời, cái gì xây bằng nước mắt người khác, sớm muộn cũng sụp đổ thôi em ạ.”
Hùng thì khác. Anh tưởng Lan sẽ làm ầm ĩ, sẽ khóc lóc rồi tha thứ. Nhưng sự im lặng của vợ khiến anh bất an. Mỗi bữa cơm, anh thấy đôi mắt con trai lớn nhìn mình đầy trách móc. Con gái út thì né tránh, không còn ríu rít bên anh như trước. Sự lạnh nhạt ấy, dù Lan không hề lớn tiếng, vẫn khiến Hùng day dứt.
Nhưng anh chưa hề biết, Lan đã chuẩn bị cho một nước cờ mà cả anh lẫn nhân tình đều không ngờ tới.
Một buổi sáng, Lan ăn mặc chỉnh tề, dẫn theo hai đứa con. Chị khóa cửa hàng, dắt chúng tới văn phòng luật sư. Cả xóm ngạc nhiên, người đoán già đoán non. Vài ngày sau, tin tức lan ra: Lan chính thức nộp đơn ly hôn, kèm theo bằng chứng Hùng ngoại tình và toàn bộ giấy tờ nhà đất đứng tên chị.
Hóa ra, từ ngày mở cửa hàng, Lan đã âm thầm tích góp, vay vốn và dần mua lại căn nhà nhỏ cùng mảnh đất bố mẹ chồng để lại. Hùng, khi ấy thất nghiệp, ký tên sang nhượng cho vợ mà chẳng nghĩ ngợi gì. Giờ đây, tài sản duy nhất của gia đình thuộc về Lan. Điều đó có nghĩa, khi lá đơn ly hôn được chấp nhận, Hùng sẽ ra đi tay trắng.
Hùng bàng hoàng. Thảo thì cuống quýt, nhận ra giấc mơ “an nhàn trong căn nhà của người khác” đã tan thành mây khói. Trong khi đó, Lan vẫn bình thản, đưa con đến trường, tiếp tục công việc. Chị không cần khóc lóc, không cần đánh ghen. Chị chỉ cần một chữ “dứt khoát”.
Ngày ra tòa, Lan nhìn Hùng một lần cuối:
“Anh có thể phản bội tôi, nhưng tôi không cho phép anh làm tổn thương các con. Từ nay, đường ai nấy đi.”
Phòng xử im phăng phắc. Không ai nghĩ người phụ nữ tưởng như yếu đuối ấy lại mạnh mẽ đến thế.
Hùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Anh biết, mình đã mất đi thứ quý giá nhất – một mái ấm được xây bằng sự hy sinh của vợ.
Lan dắt tay hai con, bước ra khỏi tòa án. Trời hôm ấy nắng vàng rực rỡ. Chị mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Bởi đôi khi, tha thứ không phải là nhắm mắt làm ngơ, mà là buông bỏ tất cả để tìm lại chính mình.