Ngày cưới hôm ấy, cả làng cả xóm ai nấy đều xôn xao bàn tán. Trên sân khấu dựng giữa sân nhà trai, cô dâu Lan lộng lẫy trong bộ váy trắng tinh khôi, cổ đeo kín vòng vàng, tay đầy nhẫn, đến mức bước đi nặng trĩu. Người ta chỉ chỏ, kẻ thì ngưỡng mộ, kẻ thì ghen tị:
“Đúng là có số hưởng, mới hai mươi sáu tuổi mà lấy được chồng đại gia.”
Lan đứng bên cạnh chú rể Hải, một doanh nhân nổi tiếng trong vùng. Ai cũng nghĩ cô may mắn, một bước lên bà hoàng. Nhưng ít ai biết, trước khi nhận lời cưới, Lan đã do dự rất nhiều. Gia đình cô nghèo khó, cha bệnh tật, mẹ gánh nợ. Lời cầu hôn của Hải như một chiếc phao cứu sinh. Cô chẳng yêu say đắm, nhưng cũng chẳng ghét bỏ. Lan tự nhủ: “Có lẽ rồi sẽ quen. Người ta lấy chồng vì tình, mình lấy chồng vì chữ hiếu.”
Tiệc cưới diễn ra linh đình. Trên bàn tiệc, khách khứa hỉ hả cụng ly, ca sĩ hát inh ỏi. Ai cũng mải mê vui cười, chỉ riêng Lan có chút bất an. Cô lén nhìn sang chồng – gương mặt Hải lạnh lùng, ít khi cười. Nhưng ai cũng bảo: “Đàn ông giàu có thì hay nghiêm nghị. Có vậy mới làm nên cơ đồ.” Lan tự an ủi, gắng gượng nở nụ cười.
Đêm tân hôn, phòng cô dâu được trang hoàng lộng lẫy: ga giường đỏ thắm, hoa hồng rải đầy. Người thân tiễn ra tận cửa, chúc “trăm năm hạnh phúc”. Lan hồi hộp, tim đập thình thịch. Trong đầu cô thoáng mơ về một khởi đầu mới: dù sao thì chồng mình cũng là chỗ dựa vững chắc, cuộc đời sau này sẽ bớt cơ cực.
Nhưng… khi cánh cửa vừa khép lại, Hải bước đến, cởi chiếc áo vest. Ánh đèn vàng chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật những đường nét cứng rắn. Lan vô thức lùi một bước. Đôi mắt Hải ánh lên thứ gì đó lạ lẫm – vừa dữ dằn vừa khó đoán. Anh tiến đến gần, cởi khuy áo sơ mi. Và chỉ trong khoảnh khắc ấy, Lan bỗng trố mắt, bàn tay run bắn.
Cái mà cô nhìn thấy đã khiến toàn thân lạnh toát…
Lan hét lên, không kịp suy nghĩ. Tiếng “rầm” vang dội khi cô tông cửa chạy ra ngoài, váy cưới vướng víu, vàng bạc loảng xoảng rơi xuống sàn. Người trong nhà chưa kịp hiểu chuyện gì thì bóng cô dâu trắng muốt đã biến mất vào đêm tối…
Người ta đồn đủ điều. Có kẻ bảo Lan thấy chồng xấu quá nên sợ. Có kẻ ác miệng bảo cô tham vàng bạc nhưng lại “ăn ở hai lòng” nên bỏ chạy. Nhưng sự thật thì chỉ mình Lan biết.
Khi ánh đèn trong phòng hắt xuống, Lan phát hiện toàn thân Hải chi chít những vết sẹo lồi lõm, từ ngực đến bụng chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn. Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng. Trong thoáng chốc, cô liên tưởng đến những câu chuyện kỳ quái từng nghe: rằng Hải từng trải qua một vụ tai nạn bí ẩn ở nước ngoài, rằng anh “không còn như người bình thường nữa.”
Lan không phải kẻ nông nổi, nhưng phản xạ tự nhiên khiến cô hoảng loạn. Cô không chắc đó chỉ là sẹo hay còn thứ gì kinh khủng hơn.
Đêm đó, Lan trốn về nhà mẹ đẻ. Cả nhà bàng hoàng. Mẹ cô khóc lóc:
– Con làm gì thế, mất mặt cả họ rồi! Lấy được người ta là phúc bảy đời, sao con dại dột bỏ chạy?
Lan nghẹn ngào kể lại. Mẹ thì vừa lo vừa trách, còn cha thì im lặng. Người đàn ông nghèo khó ấy chậm rãi nói:
– Hạnh phúc không thể mua bằng vàng bạc. Nếu con thực sự sợ, thì đừng gượng ép.
Nhưng Lan lại giằng xé. Một phần cô thương cha mẹ, biết họ cần tiền chữa bệnh, cần một chỗ dựa. Một phần cô thấy ám ảnh, không dám nghĩ đến cảnh sống cùng một người đàn ông có bí mật ghê gớm như vậy.
Trong khi đó, bên nhà chồng dậy sóng. Hải không đuổi theo, cũng không nổi giận trước mặt ai. Anh chỉ lạnh lùng bảo:
– Cô ấy chưa quen. Để tôi lo.
Tin tức lan khắp làng xã. “Cô dâu bỏ trốn đêm tân hôn” trở thành đề tài bàn tán nóng hổi. Lan ngại không dám ra khỏi nhà.
Nhưng rồi, một buổi chiều, Hải bất ngờ xuất hiện trước cổng. Anh không mang theo người hầu hay xe sang, chỉ đứng đó, dáng cao gầy, mắt nhìn thẳng.
– Tôi muốn nói chuyện với em.
Lan run rẩy. Cô không biết nên đối diện thế nào…
Trong căn phòng nhỏ của nhà cha mẹ, Lan ngồi đối diện Hải. Không khí căng thẳng, chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc. Hải từ tốn cởi áo sơ mi, để lộ những vết sẹo.
– Em sợ đúng không? – Anh nói, giọng khàn. – Nhưng em có quyền biết sự thật.
Hóa ra, nhiều năm trước, khi đi công tác nước ngoài, Hải gặp tai nạn cháy nổ. Anh thoát chết, nhưng cơ thể để lại vô số di chứng. Từ đó, anh ít khi xuất hiện công khai, chỉ tập trung vào kinh doanh. Anh chưa từng kể với ai ngoài gia đình thân cận.
– Tôi cưới em không phải để phô trương. Tôi thật sự muốn có một mái ấm. Nhưng nếu em không thể chấp nhận, tôi sẽ trả tự do cho em. – Hải khẽ mỉm cười buồn. – Vàng bạc kia coi như quà cưới. Tôi không đòi lại.
Lan lặng người. Cô nhìn những vết sẹo, không còn cảm giác ghê sợ như đêm hôm ấy. Thay vào đó, cô thấy một nỗi đau được che giấu quá lâu. Người đàn ông này, phía sau vẻ lạnh lùng, hóa ra cũng yếu đuối như ai.
Nhưng lựa chọn không hề dễ. Một bên là cha mẹ đang cần chỗ dựa. Một bên là chính trái tim của cô – vốn chưa từng yêu anh. Lan đấu tranh cả đêm, đến sáng mới tìm Hải để nói:
– Em không bỏ chạy nữa. Nhưng em cần thời gian. Em sẽ ở lại, nhưng chúng ta bắt đầu lại từ đầu, như hai người xa lạ.
Hải gật đầu, mắt ánh lên tia hy vọng.
Từ đó, cuộc sống hôn nhân của họ không còn là chuyện “cô dâu lấy đại gia”, mà là hành trình hai con người tập học cách hiểu, cách chấp nhận nhau. Vết sẹo ngoài da dần không còn quan trọng, cái cần hàn gắn là vết sẹo trong lòng – của cả hai.
Lan vẫn chưa yêu say đắm, nhưng ít nhất, cô không còn muốn bỏ chạy. Cô bắt đầu học cách ở lại…