Lan bước theo Hoàng, đôi chân nặng trĩu như đeo đá. Cánh cổng sắt dần khép lại phía sau lưng, khung cảnh bên trong biệt thự hiện ra: vườn hoa được chăm chút tỉ mỉ, lối đi lát đá bóng loáng, căn nhà rộng lớn sáng đèn lung linh. Mọi thứ sang trọng đến mức cô cảm thấy bản thân nhỏ bé, lạc lõng.
Hoàng mở cửa, giọng trầm lắng:
“Em vào đi. Anh… nợ em một lời giải thích.”
Lan bước vào phòng khách. Nội thất hiện đại, ghế sofa bọc da, bức tranh treo tường đắt giá, kệ rượu chưng toàn chai ngoại. Trái tim cô vừa nhói vừa lạnh. Người đàn ông từng biến mất khỏi cuộc đời mình ba năm, giờ lại sống trong nhung lụa thế này.
Cô ngồi xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Hoàng:
“Anh nói đi. Ba năm qua, anh ở đâu? Tại sao không một lời với em và con? Anh có biết mẹ con em đã sống khổ sở thế nào không?”
Hoàng cúi gằm mặt, bàn tay nắm chặt. Giọng anh run run:
“Anh biết, anh có lỗi. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ. Ngày đó… anh buộc phải rời đi.”
Lan bật cười chua chát:
“Buộc phải rời đi? Anh để mặc vợ con bơ vơ, để mặc em đi tìm trong vô vọng… Chẳng lẽ ba năm trời, anh không có một phút nào nhớ đến tụi em sao?”
Hoàng nhắm mắt lại, hít sâu:
“Anh nhớ. Ngày nào anh cũng nhớ. Nhưng nếu trở về sớm, không chỉ anh, mà cả em và con đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Lan sững người:
“Nguy hiểm? Ý anh là sao?”
Hoàng chậm rãi kể. Ba năm trước, công ty nơi anh làm việc dính vào một phi vụ rửa tiền khổng lồ. Hoàng tình cờ phát hiện, nhưng trước khi kịp báo cảnh sát thì đã bị chúng theo dõi, đe dọa. Hắn ta bắt cóc anh, buộc phải ký vào giấy tờ giả, rồi ép anh biến mất khỏi đời sống cũ để giữ mạng sống. Trong thời gian ấy, Hoàng bị giam giữ, sau đó được một người đàn ông quyền lực cứu thoát và đưa sang nước ngoài. Nhờ đó anh mới còn sống đến ngày hôm nay.
Lan nghe mà lòng rối như tơ vò. Một phần nào đó cô thấy tin, bởi ánh mắt Hoàng không hề dối trá. Nhưng sự thật ấy vẫn quá xa lạ, quá bất ngờ để chấp nhận ngay lập tức.
“Anh ở nước ngoài suốt ba năm?” – cô hỏi, giọng nghẹn lại.
Hoàng gật đầu:
“Đúng. Anh vừa mới trở về hơn nửa năm nay, bắt đầu lại từ đầu, làm việc cho chính ân nhân đã cứu anh. Căn biệt thự này… là của ông ấy cho anh mượn để ổn định cuộc sống.”
Lan khẽ run, trong lòng vừa dấy lên niềm hạnh phúc mơ hồ vì anh còn sống, vừa nhói đau vì bao năm qua cô đơn nuôi con trong thiếu thốn.
“Vậy tại sao… tại sao anh không tìm mẹ con em ngay khi được tự do?” – Lan bật khóc.
Hoàng siết chặt tay:
“Anh đã thử, nhưng khi về, anh phát hiện tụi chúng vẫn còn lảng vảng. Anh sợ lộ ra sẽ kéo em và con vào nguy hiểm. Anh định chờ mọi thứ yên hẳn, sẽ quay lại…”
Lan lắc đầu:
“Anh không hiểu đâu. Ba năm đó, em đã tuyệt vọng thế nào. Bin lớn lên không cha, em không dám nói sự thật, chỉ bảo rằng cha nó đi làm xa. Mỗi tối nó vẫn hỏi bao giờ cha về… Anh biết không?”
Hoàng đưa tay lên che mặt, nước mắt đàn ông rơi lặng lẽ:
“Anh xin lỗi… Lan, anh có lỗi với mẹ con em quá.”
Giữa lúc đó, tiếng giày cao gót vang lên. Người phụ nữ khi nãy bước xuống cầu thang, ngỡ ngàng khi thấy Lan.
“Anh Hoàng, đây là ai vậy?” – cô hỏi, giọng xen lẫn tò mò và cảnh giác.
Lan bàng hoàng nhìn sang Hoàng, rồi nhìn người phụ nữ. Cô ta chính là chủ nhân ngôi biệt thự, dáng vẻ quý phái, ánh mắt có chút gì đó sở hữu.
Trái tim Lan thắt lại. Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng run rẩy:
“Còn cô ấy… là ai trong câu chuyện của anh?”
Không khí lập tức căng như dây đàn.
Lan bước theo Hoàng, đôi chân nặng trĩu như đeo đá. Cánh cổng sắt dần khép lại phía sau lưng, khung cảnh bên trong biệt thự hiện ra: vườn hoa được chăm chút tỉ mỉ, lối đi lát đá bóng loáng, căn nhà rộng lớn sáng đèn lung linh. Mọi thứ sang trọng đến mức cô cảm thấy bản thân nhỏ bé, lạc lõng.
Hoàng mở cửa, giọng trầm lắng:
“Em vào đi. Anh… nợ em một lời giải thích.”
Lan bước vào phòng khách. Nội thất hiện đại, ghế sofa bọc da, bức tranh treo tường đắt giá, kệ rượu chưng toàn chai ngoại. Trái tim cô vừa nhói vừa lạnh. Người đàn ông từng biến mất khỏi cuộc đời mình ba năm, giờ lại sống trong nhung lụa thế này.
Cô ngồi xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Hoàng:
“Anh nói đi. Ba năm qua, anh ở đâu? Tại sao không một lời với em và con? Anh có biết mẹ con em đã sống khổ sở thế nào không?”
Hoàng cúi gằm mặt, bàn tay nắm chặt. Giọng anh run run:
“Anh biết, anh có lỗi. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ. Ngày đó… anh buộc phải rời đi.”
Lan bật cười chua chát:
“Buộc phải rời đi? Anh để mặc vợ con bơ vơ, để mặc em đi tìm trong vô vọng… Chẳng lẽ ba năm trời, anh không có một phút nào nhớ đến tụi em sao?”
Hoàng nhắm mắt lại, hít sâu:
“Anh nhớ. Ngày nào anh cũng nhớ. Nhưng nếu trở về sớm, không chỉ anh, mà cả em và con đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Lan sững người:
“Nguy hiểm? Ý anh là sao?”
Hoàng chậm rãi kể. Ba năm trước, công ty nơi anh làm việc dính vào một phi vụ rửa tiền khổng lồ. Hoàng tình cờ phát hiện, nhưng trước khi kịp báo cảnh sát thì đã bị chúng theo dõi, đe dọa. Hắn ta bắt cóc anh, buộc phải ký vào giấy tờ giả, rồi ép anh biến mất khỏi đời sống cũ để giữ mạng sống. Trong thời gian ấy, Hoàng bị giam giữ, sau đó được một người đàn ông quyền lực cứu thoát và đưa sang nước ngoài. Nhờ đó anh mới còn sống đến ngày hôm nay.
Lan nghe mà lòng rối như tơ vò. Một phần nào đó cô thấy tin, bởi ánh mắt Hoàng không hề dối trá. Nhưng sự thật ấy vẫn quá xa lạ, quá bất ngờ để chấp nhận ngay lập tức.
“Anh ở nước ngoài suốt ba năm?” – cô hỏi, giọng nghẹn lại.
Hoàng gật đầu:
“Đúng. Anh vừa mới trở về hơn nửa năm nay, bắt đầu lại từ đầu, làm việc cho chính ân nhân đã cứu anh. Căn biệt thự này… là của ông ấy cho anh mượn để ổn định cuộc sống.”
Lan khẽ run, trong lòng vừa dấy lên niềm hạnh phúc mơ hồ vì anh còn sống, vừa nhói đau vì bao năm qua cô đơn nuôi con trong thiếu thốn.
“Vậy tại sao… tại sao anh không tìm mẹ con em ngay khi được tự do?” – Lan bật khóc.
Hoàng siết chặt tay:
“Anh đã thử, nhưng khi về, anh phát hiện tụi chúng vẫn còn lảng vảng. Anh sợ lộ ra sẽ kéo em và con vào nguy hiểm. Anh định chờ mọi thứ yên hẳn, sẽ quay lại…”
Lan lắc đầu:
“Anh không hiểu đâu. Ba năm đó, em đã tuyệt vọng thế nào. Bin lớn lên không cha, em không dám nói sự thật, chỉ bảo rằng cha nó đi làm xa. Mỗi tối nó vẫn hỏi bao giờ cha về… Anh biết không?”
Hoàng đưa tay lên che mặt, nước mắt đàn ông rơi lặng lẽ:
“Anh xin lỗi… Lan, anh có lỗi với mẹ con em quá.”
Giữa lúc đó, tiếng giày cao gót vang lên. Người phụ nữ khi nãy bước xuống cầu thang, ngỡ ngàng khi thấy Lan.
“Anh Hoàng, đây là ai vậy?” – cô hỏi, giọng xen lẫn tò mò và cảnh giác.
Lan bàng hoàng nhìn sang Hoàng, rồi nhìn người phụ nữ. Cô ta chính là chủ nhân ngôi biệt thự, dáng vẻ quý phái, ánh mắt có chút gì đó sở hữu.
Trái tim Lan thắt lại. Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng run rẩy:
“Còn cô ấy… là ai trong câu chuyện của anh?”
Không khí lập tức căng như dây đàn.
Không khí trong phòng khách chùng xuống. Lan ngồi bất động, tim đập dồn dập khi ánh mắt cô va vào người phụ nữ sang trọng vừa bước ra. Người phụ nữ ấy đặt tay lên vai Hoàng một cách tự nhiên, như thể đã quá quen thuộc.
“Anh Hoàng, em đang hỏi… chị này là ai?” – giọng cô ta cất lên, pha chút quyền lực.
Lan quay sang nhìn Hoàng, ánh mắt vừa đau vừa căm phẫn. Cô lặp lại câu hỏi của mình:
“Cô ấy… là gì của anh?”
Hoàng thoáng lúng túng, rồi gỡ nhẹ bàn tay người phụ nữ khỏi vai mình. Anh trầm giọng:
“Lan… đây là bà Thủy – con gái của ân nhân đã cứu anh. Trong thời gian qua, cô ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều. Nhưng… giữa anh và cô ấy hoàn toàn không có gì như em nghĩ.”
Bà Thủy khẽ nhướng mày, mỉm cười đầy ẩn ý:
“Anh nói thế thì hơi quá đấy. Anh Hoàng, ba năm nay tôi lo cho anh, sắp xếp chỗ ở, công việc, thậm chí còn đứng ra bảo vệ anh khi nguy hiểm chưa qua. Nếu bảo ‘không có gì’… thì chẳng khác nào phủ nhận sạch sẽ.”
Lan nghe mà ruột gan xoắn lại. Cô cảm giác như cả thế giới này quay cuồng, bao niềm tin vừa lóe lên lại chực tắt lịm.
“Anh có biết em đã chờ đợi anh thế nào không? Trong khi ở đây, anh được người khác chăm sóc, bảo vệ. Còn em, một mình xoay xở với đứa con nhỏ…” – giọng Lan nghẹn lại, nước mắt tuôn rơi.
Hoàng tiến lại gần, nắm chặt bàn tay Lan:
“Lan, em phải tin anh. Anh chưa từng phản bội em. Anh nợ Thủy một ân tình lớn, nhưng trái tim anh… chưa bao giờ thay đổi. Người anh nghĩ đến, luôn luôn là em và Bin.”
Ánh mắt anh khẩn thiết, chân thành đến mức khiến Lan dao động. Nhưng rồi, giọng bà Thủy lại vang lên, lạnh lùng:
“Anh có thể phủ nhận tình cảm, nhưng sự thật là nếu không có tôi, anh đã không có ngày hôm nay. Còn chị… chị có tư cách gì trách móc?”
Lan siết chặt nắm tay. Cô không phải người phụ nữ quen đôi co, nhưng tình mẫu tử và nỗi đau bị bỏ rơi suốt ba năm khiến cô không thể im lặng:
“Tư cách ư? Tôi là vợ hợp pháp của anh Hoàng. Tôi là mẹ của con trai anh ấy. Chị có thể giàu, có thể quyền lực, nhưng tình nghĩa vợ chồng và tình cha con… không thứ gì thay thế được.”
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Hoàng quay sang Thủy, giọng dứt khoát:
“Thủy, anh biết em thương anh, biết ơn cha em vô cùng. Nhưng xin em hãy hiểu, anh chỉ có một gia đình – đó là Lan và con trai anh. Ba năm qua, anh đã nợ họ quá nhiều. Anh không thể tiếp tục để mất nữa.”
Ánh mắt Thủy thoáng run rẩy, nhưng rồi cô bật cười nhạt:
“Anh Hoàng, anh quên rằng cha tôi không chỉ cứu anh, mà còn cứu cả công ty của anh khỏi sụp đổ. Nếu anh lựa chọn quay về với cô ấy, anh có chắc mình sẽ bảo vệ được họ không? Anh nghĩ bọn người kia đã bỏ cuộc?”
Lời nói của Thủy khiến Lan giật mình. Thì ra nguy hiểm vẫn còn đó, bóng tối vẫn chưa thực sự biến mất.
Hoàng nắm chặt tay Lan, giọng kiên định:
“Anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Bao năm qua, anh âm thầm thu thập chứng cứ. Chỉ cần thêm một chút thời gian, anh sẽ giao hết cho cảnh sát. Anh không muốn trốn chạy nữa. Vì em, vì con, anh phải kết thúc tất cả.”
Lan nhìn sâu vào mắt Hoàng. Cô thấy trong đó không chỉ có tình yêu, mà còn là sự quyết tâm. Trái tim cô, dù còn tổn thương, vẫn không thể phủ nhận mình đã chờ ngày này quá lâu.
Cô gật đầu, nước mắt giàn giụa:
“Chỉ cần anh thật sự trở về, mẹ con em sẽ cùng anh đối mặt.”
Một giây lặng im, rồi Hoàng ôm chầm lấy Lan. Nỗi đau, nỗi hờn trách, cùng niềm tin mong manh sau ba năm xa cách hòa thành dòng nước mắt nóng hổi.
Phía xa, Thủy đứng lặng, ánh mắt xen lẫn bất lực và hụt hẫng. Cô quay người bỏ lên lầu, để lại không gian cho đôi vợ chồng từng bị số phận chia cắt.
Bên ngoài, cơn mưa đã dứt. Ánh nắng muộn hắt vào ô cửa kính, rọi lên khuôn mặt đầy nước mắt của Lan. Cô biết, hành trình phía trước còn chông gai, nhưng ít nhất… sự thật đã được phơi bày, và người chồng mà cô tưởng mất đi mãi mãi, giờ đây đã trở về.
Một khởi đầu mới, sau ba năm đầy mất mát, đang chờ họ phía trước.