Vừa cưới xong, chồng ngang nhiên từ chối đeo nhẫn cưới. Tôi d;ằn v;ặt ngh-i ng-ờ anh ng;oại t;ình, nhưng sự thật phía sau còn kh-ủng kh-iếp hơn gấp bội..

“Vừa cưới xong, chồng tôi ngang nhiên từ chối đeo nhẫn cưới. Tôi dằn vặt, nghi ngờ anh có bồ bên ngoài, nhưng sự thật phía sau còn khủng khiếp hơn gấp bội…”

Hôn lễ vừa kết thúc được một tuần, tôi vẫn còn lâng lâng cảm giác làm cô dâu mới. Nhà chồng cũng không quá khó khăn, mẹ chồng hiền lành, cha chồng ít nói nhưng quan tâm. Thế nhưng, ngay khi bước vào cuộc sống vợ chồng, tôi đã bị dội một gáo nước lạnh.

Buổi sáng hôm ấy, trong lúc tôi lục tìm chiếc nhẫn cưới để cất cùng với giấy đăng ký kết hôn, tôi nhận ra chiếc nhẫn của chồng không thấy đâu. Tôi hỏi thì anh thản nhiên:
– Anh không thích đeo. Khó chịu lắm.

Câu trả lời đơn giản, dứt khoát đến mức tôi chết lặng. Tôi từng nghĩ nhẫn cưới là biểu tượng thiêng liêng, là lời hứa trọn đời. Vậy mà chồng tôi coi nó như một món đồ trang sức thừa thãi.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu để ý nhiều hơn. Anh thường xuyên cầm điện thoại nhắn tin lén lút, đôi khi tắt màn hình ngay khi tôi lại gần. Anh hay lấy lý do tăng ca, nhưng về đến nhà thì mệt mỏi, chẳng buồn trò chuyện. Trong lòng tôi, hạt mầm nghi ngờ cứ lớn dần: liệu anh có đang giấu một người đàn bà khác?

Những đêm nằm cạnh, tôi quay lưng, nước mắt lăn dài trên gối. Tôi không dám hỏi thẳng vì sợ nghe sự thật phũ phàng. Người đàn ông từng nắm tay tôi trước bàn thờ tổ tiên, hứa yêu thương trọn đời, giờ lại hờ hững đến mức sẵn sàng bỏ cả nhẫn cưới.

Tôi bắt đầu tự biến mình thành “thám tử”. Mỗi lần anh đi làm về muộn, tôi kiểm tra mùi hương trên áo, xem có dấu son hay mùi nước hoa lạ không. Tôi còn thử mở điện thoại của anh, nhưng anh đặt mật khẩu mới.

Một lần, tôi thấy anh vội vã cởi áo khoác treo ngoài ban công. Trong túi áo, có một tờ hóa đơn khám bệnh. Tôi run rẩy nhìn dòng chữ: “Khoa ung bướu – tái khám”. Tim tôi như rớt xuống. Tôi lén giữ lại tờ giấy, cả đêm không chợp mắt.

Sáng hôm sau, tôi lấy hết can đảm hỏi thẳng. Anh im lặng rất lâu rồi mới nói:
– Anh không muốn em lo lắng. Anh bị chẩn đoán khối u ác tính từ trước khi cưới. Bác sĩ bảo còn sớm, có thể chữa trị, nhưng không chắc. Anh sợ… nếu em biết, em sẽ không muốn lấy anh nữa.

Tôi chết lặng. Mọi nghi ngờ về ngoại tình, mọi dằn vặt bỗng trở nên nhỏ bé. Thì ra lý do anh không đeo nhẫn, không phải vì coi thường hôn nhân, mà vì anh sợ một ngày nào đó phải rời bỏ tôi, sợ tôi bị trói buộc trong cuộc hôn nhân với một người bệnh tật.

Tôi ôm anh bật khóc. Anh cứng rắn bên ngoài, nhưng bên trong đầy tổn thương. Tôi thấy mình ích kỷ quá khi chỉ nghĩ đến cảm giác của bản thân mà không hiểu nỗi sợ hãi, áp lực mà anh đang gánh chịu.

Từ ngày biết sự thật, tôi thay đổi cách nhìn. Tôi cùng anh đi khám lại, nghe tư vấn bác sĩ, tìm phương án điều trị. Những ngày anh vào viện truyền hóa chất, tôi ngồi bên cạnh cầm tay, động viên. Nhẫn cưới, tôi không còn ép anh phải đeo. Thay vào đó, tôi mua một sợi dây chuyền nhỏ, xâu chiếc nhẫn vào, đeo lên cổ anh.

– Như vậy, anh không cần mang ở tay, nhưng lúc nào nó cũng ở bên anh – tôi mỉm cười nói.

Anh nhìn tôi, ánh mắt rưng rưng. Anh không nói nhiều, chỉ ôm tôi thật chặt.

Hành trình phía trước chắc chắn còn khó khăn. Có thể sẽ có những ngày tuyệt vọng, có thể có lúc tôi mệt mỏi. Nhưng tôi tin, tình yêu thật sự không nằm ở chiếc nhẫn trên ngón tay, mà ở sự đồng hành, chấp nhận và nắm tay nhau đi qua bão giông.

Tôi từng nghĩ sự thật “khủng khiếp hơn gấp bội” là sự phản bội. Nhưng giờ, tôi nhận ra nó chính là bệnh tật, là thử thách sinh tử mà chúng tôi phải đối mặt. Tuy vậy, trong bi kịch ấy, tôi lại tìm thấy một sự gắn bó sâu sắc hơn bao giờ hết.

Chúng tôi không cần phô trương nhẫn cưới để chứng minh tình yêu. Bởi tình yêu thật sự, đôi khi, lặng lẽ mà bền vững, như chiếc nhẫn nằm sát trái tim anh mỗi ngày.

Những ngày gần đây, sức khỏe của anh có vẻ khá hơn sau vài đợt điều trị. Bác sĩ nói khối u đã nhỏ lại, nhưng hành trình phía trước còn dài. Tôi vừa vui mừng, vừa lo sợ.

Mỗi tối, tôi thường nhìn anh nằm ngủ, bàn tay gầy guộc nắm lấy tay tôi. Chiếc nhẫn cưới lặng lẽ nằm trên sợi dây chuyền, chạm vào lồng ngực anh theo từng nhịp thở. Tôi tự nhủ: “Chỉ cần còn hy vọng, tôi sẽ không buông tay.”

Nhưng đôi khi, giữa đêm khuya, tôi vẫn rùng mình với ý nghĩ: nếu một ngày nào đó anh không còn bên cạnh, liệu tôi có đủ mạnh mẽ để sống tiếp? Hay tôi sẽ gục ngã vì mất đi tình yêu lớn nhất đời mình?

Tôi không biết tương lai sẽ thế nào. Chỉ biết rằng, hiện tại, tôi chọn ở lại. Tôi chọn yêu và cùng anh đi qua tất cả.

Có lẽ, sự khủng khiếp không nằm ở bệnh tật hay nỗi sợ hãi, mà ở việc chúng ta không dám đối diện. Còn khi đã nắm chặt tay nhau, dù phía trước là ánh sáng hay bóng tối, thì tình yêu vẫn còn nguyên vẹn…