“Ngày nào vợ cũng cẩn thận tắm rửa, chăm chút cho con riêng của mình. Tôi từng thấy điều đó bình thường, thậm chí có phần tự hào vì cô ấy là người mẹ hết mực chu đáo. Nhưng rồi một lần vô tình chạm vào, thằng bé rùng mình sợ hãi khiến tôi lạnh sống lưng. Từ giây phút ấy, tôi bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn, và sự thật phía sau đã khiến tôi nghẹn ngào rơi nước mắt…”
Tôi vốn dĩ là người chồng khá tin tưởng vợ. Cô ấy vốn hiền lành, từ ngày bước thêm bước nữa về nhà tôi, ai trong xóm cũng khen “có phúc mới lấy được người vợ như vậy”. Cô mang theo một đứa con riêng – thằng bé tầm 7 tuổi, gầy gò nhưng ngoan. Ban đầu, tôi thương cảm, rồi thương thật sự. Tôi coi thằng bé như con, dạy nó học, dẫn nó đi đá bóng cùng mấy đứa nhỏ trong xóm. Tôi nghĩ, dần dần nó sẽ gọi tôi là “ba” như con ruột.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không có buổi tối hôm ấy. Tôi đi làm về, thấy vợ đang tắm rửa cho con. Cảnh tượng quen thuộc thôi, nhưng bất giác tôi nghe thấy tiếng thằng bé nấc lên khe khẽ. Cô vợ thì dịu dàng dỗ dành: “Ngoan nào, mẹ đang gội đầu cho con thôi mà.” Lúc đó, tôi nghĩ trẻ con nhõng nhẽo cũng bình thường.
Thế nhưng, vài hôm sau, khi tôi đưa tay xoa đầu thằng bé khen nó học giỏi, cơ thể nó bất ngờ run lên, đôi mắt mở to hoảng sợ, né tránh. Phản ứng ấy bất thường đến mức tôi đứng chết lặng. Tôi chưa từng đánh nó, chưa từng nặng lời. Vậy tại sao nó lại phản ứng như gặp phải ác mộng?
Từ hôm đó, tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn. Tôi thấy con trai mình – à không, con riêng của vợ – càng ngày càng lầm lũi. Nó tránh tiếp xúc cơ thể, dù chỉ là cái vỗ vai hay cái nắm tay. Mỗi lần vợ gần gũi chăm sóc, nó im thin thít, hai bàn tay nắm chặt đến trắng bệch.
Linh cảm đàn ông mách bảo tôi: có điều gì đó uẩn khúc. Tôi thương nó nhưng cũng hoang mang. Liệu có phải do vợ quá nghiêm khắc? Hay thằng bé mang trong lòng vết thương nào chưa lành? Sự nghi ngờ len lỏi, khiến tôi nhiều đêm trằn trọc không ngủ nổi.
Một buổi chiều, tôi về nhà sớm hơn thường lệ. Vợ đi chợ, chỉ có thằng bé ở nhà. Nó đang ngồi trong góc phòng, cầm cuốn vở hí hoáy vẽ. Tôi nhẹ nhàng lại gần, thì thấy trong cuốn vở đầy những nét vẽ méo mó, nhân vật người lớn với khuôn mặt dữ tợn. Đặc biệt, có những hình vẽ khiến tôi sững người: một bàn tay to lớn chìa ra, còn nhân vật nhỏ thì co rúm trong góc.
“Con vẽ gì thế?” – tôi hỏi, cố giữ giọng bình thản. Thằng bé hoảng hốt, ôm vở giấu sau lưng, run rẩy nói: “Không… không có gì đâu bác…”
Tôi ngồi xuống cạnh nó, nhẹ nhàng: “Con sợ ai à? Có chuyện gì cứ nói với ba, ba sẽ bảo vệ con.” Nghe đến chữ “ba”, mắt nó đỏ hoe. Nó im lặng thật lâu, rồi bất ngờ bật khóc nức nở, gào lên trong sợ hãi:
“Cháu… cháu không muốn… chú đó lại chạm vào cháu nữa…”
Tôi chết lặng. “Chú nào? Con nói rõ cho ba nghe!” – tim tôi như muốn vỡ tung.
Trong những tiếng nấc nghẹn, thằng bé kể đứt quãng: mỗi lần vợ vắng nhà, có một người đàn ông hàng xóm thường sang chơi. Ban đầu chỉ là cho kẹo, bày trò chơi. Nhưng rồi… hắn bắt đầu có những hành vi không bình thường. Thằng bé sợ hãi, trốn tránh, nhưng không dám nói với ai.
Nghe tới đây, tôi cảm thấy toàn thân nổi da gà, bàn tay siết chặt đến bật máu. Cơn giận dữ và đau đớn cuộn trào. Tôi vừa thương thằng bé, vừa đau lòng vì bao lâu nay mình chẳng hề hay biết. Vợ vẫn vô tư chăm con, tin rằng con chỉ nhạy cảm. Còn tôi – người đàn ông trong nhà – lại không đủ tinh ý để nhận ra.
Tôi ôm thằng bé vào lòng, vỗ về: “Không sao, từ nay ba sẽ không để ai làm hại con nữa. Ba hứa.”
Ngay tối hôm đó, tôi nói chuyện thẳng thắn với vợ. Ban đầu cô ấy sốc, không tin. Nhưng nhìn thấy những nét vẽ trong vở con, nhìn ánh mắt hoảng loạn của con trai, vợ òa khóc ngã quỵ. Cô ôm con vào lòng, vừa xin lỗi vừa tự trách: “Con ơi, mẹ xin lỗi… mẹ đã không bảo vệ được con…”
Chúng tôi quyết định phải hành động ngay. Tôi tìm gặp kẻ hàng xóm kia, cảnh cáo hắn trong sự căm phẫn đến tột độ, đồng thời báo công an để xử lý. Tôi không thể để chuyện đó chìm xuồng. Cùng lúc, chúng tôi đưa thằng bé đi khám tâm lý. Bác sĩ khuyên cần kiên nhẫn, yêu thương và cho con cảm giác an toàn để dần chữa lành.
Từ đó, tôi thay đổi cách sống trong gia đình. Tôi chủ động gần gũi con hơn, nhưng không ép buộc. Tôi tập cho nó cảm giác rằng cái ôm, cái xoa đầu có thể mang lại sự ấm áp chứ không phải sợ hãi. Vợ tôi cũng dành nhiều thời gian lắng nghe con thay vì chỉ chăm chút bề ngoài.
Có những đêm, thằng bé giật mình khóc, mơ thấy ác mộng. Tôi và vợ cùng thức, ôm con vào lòng, thì thầm: “Ba mẹ ở đây rồi, đừng sợ.” Dần dần, nó bắt đầu gọi tôi là “ba” bằng giọng nhỏ xíu, ngập ngừng. Khoảnh khắc ấy, tôi nghẹn ngào nước mắt.
Có thể con chưa quên, vết thương chưa thể lành ngay. Nhưng tôi tin, bằng tình yêu, sự kiên nhẫn, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua. Tôi nhận ra rằng làm cha không chỉ là cho con miếng ăn hay mái nhà, mà còn là một tấm khiên bảo vệ tâm hồn non nớt ấy khỏi mọi tổn thương.