Tôi đã ng/ủ với một người đàn ông lạ ở tuổi 60,và sáng hôm sau, sự thật khiến tôi bàng hoàng…

Tôi chưa bao giờ nghĩ, ở tuổi 60, cuộc đời mình lại trải qua một biến cố kỳ lạ đến thế. Một người phụ nữ vốn cẩn trọng, sống trong khuôn phép, cả đời gắn bó với gia đình, chồng con, bỗng chốc một đêm lại đánh mất lý trí và… ngủ cùng một người đàn ông xa lạ. Ngay khi mở mắt sáng hôm sau, cảm giác hoảng hốt và bàng hoàng dội đến khiến tôi tưởng tim mình ngừng đập. Người đàn ông đó nằm ngay bên cạnh tôi, mái tóc hoa râm, gương mặt lạ lẫm nhưng lại thấp thoáng sự quen thuộc đến rùng mình.

Đêm qua, tôi đã uống hơi nhiều trong buổi tiệc sinh nhật bạn cũ. Từ sau ngày chồng mất, bạn bè thường khuyên tôi đi ra ngoài nhiều hơn, để bớt cô đơn. Tôi vốn định chỉ ghé một chút cho vui, nào ngờ rượu vang và tiếng nhạc đã kéo tôi vào một vòng xoáy cảm xúc. Người đàn ông ấy – ông Dũng, xuất hiện trong buổi tiệc với dáng vẻ điềm đạm, lịch thiệp. Chúng tôi nói chuyện khá hợp, và khi rời tiệc, tôi chỉ nhớ mang máng rằng mình đã nhận lời ông đưa về.

Mọi chuyện xảy ra sau đó như một khoảng trống mờ mịt. Tôi chỉ còn nhớ cái nắm tay bất ngờ, cái nhìn đầy cuốn hút và sự cô độc dồn nén bao năm trong tôi đã khiến lý trí nhòe đi. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình trong căn hộ lạ, bên cạnh một người đàn ông xa lạ. Toàn thân tôi run lên, vừa sợ hãi, vừa thấy có gì đó không đúng. Tôi hoảng loạn tìm điện thoại, đồng hồ… thì đúng lúc ấy, ông ta khẽ trở mình và mỉm cười.

“Chào buổi sáng… em vẫn ổn chứ?” – giọng ông trầm, nhẹ mà như có điều gì giấu kín.

Tim tôi đập thình thịch. Tôi chưa kịp trả lời thì ánh mắt ông lướt qua, rồi dừng lại trên một bức ảnh đặt ngay đầu giường. Bức ảnh ấy làm tôi như rơi xuống vực thẳm – trong ảnh là ông Dũng, cùng một người đàn ông khác mà tôi biết rất rõ: người chồng quá cố của tôi.

Tôi sững người. Tại sao chồng tôi – người đã mất cách đây 5 năm – lại có mặt trong bức ảnh này cùng với ông Dũng? Mối quan hệ giữa họ là gì? Từng lớp ký ức ùa về, tôi nhớ lại rằng chồng mình hiếm khi nhắc đến bạn bè thời trẻ. Ông ít nói về quá khứ, và tôi cũng chẳng bao giờ nghi ngờ. Nhưng giờ đây, rõ ràng họ từng thân thiết – ít nhất là đủ để có chung một tấm hình, trong khung ảnh đặt nơi riêng tư nhất.

Tôi hỏi dồn:
“Ông… ông là ai? Tại sao lại có hình chồng tôi ở đây?”

Ông Dũng thoáng lặng im, rồi thở dài. “Anh và chồng em… là bạn học, cũng là đồng đội một thời. Nhưng chúng tôi xa nhau từ lâu rồi. Anh không ngờ sẽ gặp lại em trong hoàn cảnh này.”

Câu nói ấy khiến tôi vừa run rẩy, vừa thấy lạnh buốt trong lòng. Tại sao một người bạn thân của chồng lại chưa từng xuất hiện trong suốt cuộc hôn nhân kéo dài mấy chục năm của tôi? Tại sao đến tận bây giờ, trong tình huống đầy trớ trêu này, tôi mới biết sự tồn tại của ông?

Ông Dũng nhìn tôi rất lâu, rồi nhẹ giọng:
“Thật ra, còn một chuyện… mà anh nghĩ em nên biết. Chồng em trước khi mất đã gửi gắm cho anh một điều.”

Tôi thẫn thờ. Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn sống trong ám ảnh mất mát, luôn cho rằng chồng mình ra đi đột ngột, không kịp dặn dò. Vậy mà… còn có bí mật gì đó chưa từng được tiết lộ?

Trong căn phòng sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm, tôi bỗng cảm thấy ngột ngạt. Đêm qua, sự yếu lòng của tôi đã kéo mình vào một vòng xoáy bất định. Nhưng sáng nay, sự thật hé mở càng khiến tôi hoảng loạn hơn.

Tôi muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng đôi chân lại như bị níu chặt bởi nỗi tò mò, sợ hãi và cả một linh cảm kỳ lạ rằng cuộc đời mình sắp sang một trang khác.

Ông Dũng đưa tôi tách trà nóng, ánh mắt vẫn bình thản nhưng ẩn chứa nhiều uẩn khúc. Ông bắt đầu kể: ngày còn trẻ, ông và chồng tôi từng thân thiết đến mức “sống chết có nhau”. Họ cùng trải qua những năm tháng gian khổ, cùng chia sẻ những giấc mơ, cả những bí mật mà không ai ngoài họ biết.

Rồi ông ngập ngừng, nói chậm rãi từng chữ:
“Chồng em… trước khi mất, đã gửi anh một lá thư. Trong thư, anh ấy nhờ anh nếu có cơ hội, hãy tìm cách chăm sóc em. Anh ấy biết, một ngày nào đó, em sẽ rất cô đơn.”

Nước mắt tôi bất giác trào ra. Hóa ra, người đàn ông tôi gắn bó cả đời đã nghĩ cho tôi đến tận hơi thở cuối cùng. Nhưng vì sao ông Dũng lại xuất hiện bây giờ, bằng cách đầy trớ trêu như thế này?

Ông nhìn tôi, ánh mắt thoáng buồn:
“Anh không định để mọi chuyện xảy ra như hôm qua. Nhưng có lẽ số phận đã sắp đặt. Anh vẫn luôn dằn vặt vì không giữ trọn lời hứa với bạn. Giờ, anh chỉ muốn nói thật tất cả.”

Tim tôi thắt lại. Một phần tôi cảm thấy được an ủi – hóa ra chồng tôi vẫn luôn lo lắng cho tôi. Nhưng một phần khác, tôi thấy mình bị cuốn vào mối quan hệ đầy mâu thuẫn: tôi đã yếu lòng ngã vào vòng tay một người đàn ông, mà lại chính là bạn thân của chồng mình.

Sự thật ấy khiến tôi choáng váng. Tôi vừa thấy biết ơn, vừa thấy tội lỗi, vừa không biết phải bước tiếp thế nào. Mọi thứ đến quá bất ngờ, để lại trong lòng tôi một câu hỏi day dứt: liệu đây là định mệnh, hay là một sai lầm không thể cứu vãn?