Cầm 4 tỷ về quê chồng vừa xây biệt thự vừa mua xe. Ngày nhà hoàn thiện chưa kịp vui mừng thì tôi đã phải nhận kết cục cay đắng khi không thể bước vào chính căn nhà của mình. Tôi không thể nào ngờ..

“Cầm 4 tỷ về quê chồng, tôi hân hoan nghĩ rằng đời mình từ nay đã sang trang mới: vừa xây biệt thự vừa mua xe, tưởng đâu hạnh phúc viên mãn đã trong tầm tay. Nhưng ngay khi ngôi nhà hoàn thiện, chưa kịp tận hưởng niềm vui thì tôi đã phải nhận một cú sốc phũ phàng. Cay đắng thay, chính căn biệt thự ấy – nơi tôi đặt bao kỳ vọng – lại trở thành chốn mà tôi không thể bước chân vào…”

Ngày tôi quyết định mang toàn bộ số tiền tích góp nhiều năm từ thành phố về quê chồng, ai cũng bảo tôi liều. Nhưng tôi tin vào tình yêu, vào mái ấm gia đình. Bốn tỷ đồng đối với vợ chồng trẻ như chúng tôi là cả một gia tài. Ở thành phố, số tiền ấy chỉ đủ mua một căn hộ trung bình, nhưng về quê, tôi tự nhủ sẽ có được một ngôi biệt thự khang trang, đủ chỗ cho cha mẹ chồng an hưởng tuổi già, con cái chạy nhảy thoải mái.

Chồng tôi nghe tôi bàn bạc thì gật gù, nửa đồng ý nửa im lặng. Anh bảo: “Tùy em, miễn là em thấy vui. Ở quê đất rẻ, mình xây biệt thự to cũng không ai nói gì.” Nghe vậy tôi càng hăng hái. Thế là ngay sau đó, chúng tôi khởi công xây nhà, đồng thời đặt mua một chiếc ô tô bốn chỗ để tiện di chuyển. Trong mắt họ hàng, tôi bỗng trở thành người vợ đảm đang, vừa khéo lo toan vừa biết nghĩ xa. Mỗi lần về giám sát công trình, tôi lại thấy lòng tràn đầy hạnh phúc, tưởng tượng ngày cả nhà sum vầy trong căn biệt thự rộng rãi, đèn điện sáng rực, tiếng trẻ con cười vang khắp hiên.

Cha mẹ chồng cũng tỏ ra vui mừng ra mặt. Bà con lối xóm kéo đến xem, khen ngợi chúng tôi có phúc, có chí. Tôi càng thêm tự hào, nghĩ rằng quyết định này là đúng đắn. Ngày ngôi nhà hoàn thiện, lòng tôi rộn ràng như tân nương về dinh lần nữa. Tôi đã chuẩn bị đủ mọi thứ: từ bộ sofa nhập khẩu đến dàn bếp hiện đại, tất cả đều do tôi trực tiếp lựa chọn, chỉ mong mang đến một tổ ấm hoàn hảo.

Nhưng chính trong lúc niềm vui chưa kịp nở trọn vẹn, những dấu hiệu bất thường bắt đầu xuất hiện. Chồng tôi bỗng hay lảng tránh khi tôi nói chuyện giấy tờ nhà đất. Mỗi lần tôi nhắc đến việc đứng tên chung, anh lại tìm cách né tránh hoặc chuyển chủ đề. Ban đầu tôi chỉ nghĩ anh bận, hoặc ngại thủ tục. Nào ngờ, tất cả chỉ là khởi đầu cho một sự thật cay nghiệt…

Ngày dọn về ở, tôi mang theo bao háo hức. Nhưng trước cổng nhà, tôi đã thấy sắc mặt lạnh lùng của chồng và cái nhìn xa lạ từ mẹ chồng. Căn biệt thự mà tôi hằng ao ước, bỗng chốc trở nên xa cách. Khi tôi đề nghị làm lễ nhập trạch, chồng phẩy tay: “Nhà này để thờ tự tổ tiên, đâu phải chỉ của riêng em mà thích làm gì thì làm.” Câu nói ấy khiến tôi khựng lại. Tôi bỏ ra tiền, trực tiếp quản lý xây dựng, vậy mà giờ đây lại bị xem như người ngoài.

Tôi bắt đầu tìm hiểu, và như sét đánh ngang tai, phát hiện toàn bộ giấy tờ đất đai lẫn sổ đỏ ngôi nhà đều đứng tên bố chồng. Khi tôi hỏi, chồng chỉ lạnh nhạt: “Đất này là của ông bà để lại, em bỏ tiền xây thì cũng coi như góp phần làm phận dâu. Việc đứng tên bố mẹ là lẽ tự nhiên.” Tôi chết lặng. Hóa ra, bao công sức và tiền bạc của tôi bỗng chốc biến thành “công đức” mà thôi.

Những ngày sau, mọi mâu thuẫn càng căng thẳng. Tôi muốn đưa con vào phòng đã chuẩn bị, mẹ chồng lại ngăn: “Đây là phòng dành cho họ hàng khi có giỗ chạp. Con cái chị thì để ở nhà cũ.” Tôi sững sờ, chẳng khác nào người dưng. Tôi đưa ý kiến mua thêm nội thất, cũng bị gạt phăng: “Chị tiêu gì thì tiêu, đừng có động đến nhà cửa này.” Trong mắt họ, tôi chẳng có quyền gì trong chính nơi tôi đã đổ cả gia tài vào.

Còn chiếc xe ô tô, vốn tôi định để vợ chồng tiện đi lại, giờ bỗng nhiên trở thành phương tiện riêng của chồng. Anh bảo: “Xe đứng tên anh, anh đi đâu thì đi. Em muốn thì đi xe buýt cũng được.” Mỗi câu nói, mỗi hành động đều như nhát dao cứa vào lòng tôi. Tình yêu từng nồng nàn giờ chỉ còn là lớp sơn che đậy sự ích kỷ và toan tính.

Tôi nhận ra mình chẳng khác gì người ngoài trong chính cuộc hôn nhân ấy. Bao nhiêu năm làm dâu, tôi luôn cố gắng vun vén, hi sinh cho gia đình, mong đổi lấy sự yêu thương và trân trọng. Nhưng đến khi có tiền, có của, họ lại xem đó là điều hiển nhiên, thậm chí còn tìm cách gạt tôi ra ngoài.

Đỉnh điểm là hôm tôi muốn làm bữa tiệc nhỏ để mời bạn bè về thăm nhà mới. Chồng dõng dạc tuyên bố trước mặt cả họ hàng: “Nhà này là nhà tổ, không phải của riêng ai. Nếu cô ấy thích tiệc tùng thì về quê ngoại mà làm.” Tôi chết điếng, nước mắt chực rơi nhưng cố kìm nén. Ngay hôm ấy, tôi thu dọn ít đồ, dắt con về nhà mẹ đẻ. Bố mẹ tôi nhìn cảnh con gái tay trắng trở về mà nghẹn ngào không nói nên lời.

Bốn tỷ đồng – số tiền tôi tưởng là khởi đầu cho một cuộc sống sung túc – hóa ra lại là cái giá cho bài học đau đớn nhất đời. Tôi nhận ra, trong hôn nhân, không chỉ có tình yêu mà còn cần sự tỉnh táo, minh bạch. Nếu mù quáng tin tưởng, nếu chỉ biết hy sinh mà không giữ quyền lợi cho bản thân, thì đến lúc mất mát, chẳng ai đứng ra bảo vệ mình.

Tôi chưa biết tương lai sẽ thế nào: ly hôn, hay tiếp tục chịu đựng để níu kéo một gia đình đã rạn vỡ. Nhưng có một điều tôi chắc chắn – tôi sẽ không bao giờ để bản thân bước vào vết xe đổ ấy nữa. Tài sản, công sức, và cả tình cảm, tôi sẽ học cách giữ lấy, để không bao giờ phải cay đắng thốt lên: “Tôi không thể bước vào chính căn nhà của mình…”