“Có lẽ sau 6 năm kết hôn, đây là lần đầu chồng tôi sợ tôi, cũng là lần đầu tôi thấy sợ chính bản thân mình…”
Một người phụ nữ tưởng như hiền lành, cam chịu, nay bỗng bùng nổ dữ dội trong một đêm. Chuyện gì đã khiến cô từ bỏ sự nhẫn nhịn quen thuộc để trở nên mạnh mẽ đến mức làm cả người chồng doanh nhân phải run sợ?
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình làm nghề hải sản. Cha mẹ tôi mở sạp bán cá ở chợ đầu mối suốt mấy chục năm, từ đó nuôi anh chị em tôi ăn học. Công việc vất vả, mùi tanh bám lấy người ngày này qua ngày khác, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ. Ngược lại, tôi luôn tự hào vì cha mẹ bằng mồ hôi nước mắt đã cho chúng tôi một mái ấm tử tế. Khi lấy chồng, tôi vẫn duy trì công việc buôn bán, bởi trong thâm tâm, tôi không muốn trở thành người phụ nữ chỉ biết ngửa tay xin tiền.
Chồng tôi là doanh nhân. Anh kiếm tiền nhiều, nhanh và sạch sẽ. Anh đi họp, đi ký hợp đồng, ăn mặc chỉnh tề, nước hoa đắt tiền, nói chuyện với giới thượng lưu. Anh từng bảo: “Em cứ nghỉ đi, anh nuôi”. Nhưng tôi không chịu. Tôi thích đứng trong quán hải sản nhỏ, thích cảm giác buổi sáng nghe tiếng cân kêu, thích niềm vui khi khách khen cá tươi, tôm ngon. Tôi cảm thấy mình có giá trị.
Cho đến hôm qua…
Xe tôi bị hỏng lúc 7 giờ tối. Trời tối om, người thì bám đầy mùi cá sau cả ngày buôn bán, tôi đành gọi chồng đến đón. Anh đến, bước xuống xe với vẻ mặt khó chịu. Vừa thấy tôi, anh nhăn mày:
– “Anh đã bảo bao lần rồi, thanh lý cái quán đi. Em bán chi mấy thứ tanh tưởi đó, mùi ám vào người, ám vào nhà, giờ ám cả vào anh!”
Tôi cố phân tích, nhẹ nhàng nói rằng tôi muốn tự lập, rằng đây là công việc truyền thống gia đình, rằng tôi yêu nó. Nhưng anh không nghe. Khuôn mặt anh hằn lên sự ghê sợ. Bao nhiêu ấm ức tích tụ bấy lâu như bùng nổ, tôi ôm chậu nước cá trên tay, dội thẳng lên người mình, hét lớn:
– “Anh ghê tởm mùi cá này đúng không? Sáu năm nay em giấu anh một bí mật, giờ thì em không giấu nữa…”
Tôi đứng đó, toàn thân ướt nhẹp, mùi cá bốc lên nồng nặc. Chồng tôi sững sờ, đôi mắt mở to, lần đầu tiên sau nhiều năm tôi thấy anh… sợ tôi. Nhưng tôi còn sợ hơn – sợ bản thân đã kìm nén quá lâu, sợ cái khoảnh khắc tôi không còn bình tĩnh.
Tôi run rẩy nói:
– “Anh nghĩ em cần tiền anh sao? Anh nghĩ em đi bán cá chỉ để giữ chút tự trọng thôi sao? Không! Em làm việc này bởi vì nó gắn liền với một sự thật mà sáu năm nay em chưa bao giờ dám nói với anh…”
Chồng tôi bước lại gần, gằn giọng:
– “Sự thật gì?”
Tôi hít một hơi dài, nước mắt trào ra cùng mùi cá tanh tưởi quanh người:
– “Thật ra em không hề chỉ bán cá cho vui. Em gánh nợ thay gia đình. Sáu năm nay, mỗi tháng em trả hàng chục triệu cho chủ nợ. Đó là số tiền bố mẹ em vay để cứu anh trai em thoát khỏi vòng lao lý ngày trước. Em không muốn anh biết, bởi em sợ anh coi thường gia đình em, sợ anh thấy em và nhà em chỉ là gánh nặng. Em tự mình buôn bán, tự mình trả nợ. Em không cần tiền của anh, chưa từng cần một đồng nào của anh cho việc đó.”
Chồng tôi chết lặng. Lúc này, tôi thấy bàn tay anh run lên. Có lẽ anh nhớ lại bao lần trách móc tôi về mùi cá, bao lần càu nhàu vì tôi về trễ, bao lần so sánh tôi với vợ của bạn bè anh – những người phụ nữ thơm tho, sang trọng. Anh không hề biết rằng phía sau sự lặng lẽ đó là một sự hy sinh âm thầm.
Tôi gục xuống ghế đá bên đường, nước mắt chan hòa với mùi tanh. Nhưng tôi không thấy nhục. Tôi thấy nhẹ. Vì cuối cùng, gánh nặng bí mật suốt 6 năm cũng đã được nói ra.
Cả đêm hôm đó, chồng tôi ngồi lặng thinh. Anh không quát tháo, không trách móc. Chỉ lặng nhìn tôi, thỉnh thoảng thở dài. Có lẽ lần đầu tiên, anh nhìn thấy một góc khuất của tôi mà anh chưa từng biết.
Sáng hôm sau, anh không đi làm sớm. Anh rót cho tôi một cốc nước, ngập ngừng:
– “Sao em không nói sớm? Sao em phải chịu đựng một mình?”
Tôi cười nhạt:
– “Nếu em nói, anh có đồng ý lấy một người vợ nặng nợ như em không? Nếu em nói, liệu gia đình anh có chấp nhận không? Em thà chịu khổ, còn hơn mất đi tình yêu và mái ấm này.”
Anh siết chặt tay tôi. Tôi thấy mắt anh đỏ hoe. Người đàn ông thành đạt ấy, cuối cùng cũng nhận ra, tiền bạc chẳng thể đo đếm hết giá trị của một con người. Tôi không chỉ là vợ anh – tôi còn là một chiến binh, đã chiến đấu suốt nhiều năm trong âm thầm để giữ vững gia đình hai bên.
Chồng tôi xin lỗi. Anh bảo từ nay sẽ không bao giờ còn coi thường công việc của tôi nữa. Anh thậm chí đề nghị giúp tôi cải tạo lại quán, làm thương hiệu đàng hoàng, để không còn cảnh quần áo ám mùi cá tanh. Tôi nhìn anh, nửa tin nửa ngờ, nhưng sâu trong lòng, một ngọn lửa hy vọng vừa bùng sáng.
Có lẽ, sau 6 năm, hôn nhân của chúng tôi mới thật sự bắt đầu – bằng sự thật, sự thấu hiểu và sự tôn trọng lẫn nhau. Và tôi cũng nhận ra, sự mạnh mẽ đôi khi không phải là im lặng cam chịu, mà là dám nói ra điều mình đã giấu kín, dù trong giây phút đó chính bản thân cũng run sợ.