Người vợ sinh con trai da đen, bị chồng b/ỏ r/ơi… và 20 năm sau, điều không tưởng xảy ra…

“Ngày cô sinh con, thay vì nụ cười hạnh phúc, chồng cô nhìn đứa bé rồi quay lưng bỏ đi. Một câu nói lạnh lùng như nhát dao: ‘Đây không phải con tôi’. Hai mươi năm sau, anh ta đứng chết lặng trước cửa nhà… khi thấy chàng trai cao lớn, da ngăm đen ấy bước ra và gọi cô bằng một từ khiến anh nghẹn ngào…”

Mai và Hoàng cưới nhau sau 3 năm yêu. Cả làng đều bảo họ là cặp đôi trời sinh: Hoàng cao ráo, điển trai; Mai dịu dàng, đảm đang. Khi biết Mai mang thai, Hoàng như người trên mây, chăm sóc vợ từng chút. Anh đếm từng ngày đến lúc được bế con.

Nhưng hôm sinh nở, bệnh viện vang tiếng khóc chào đời của một bé trai… có làn da đen nhẻm. Ban đầu, Mai nghĩ do ánh đèn phòng sinh. Nhưng khi y tá bế con đến, Hoàng sững sờ. Anh nhìn Mai, rồi nhìn con, gương mặt chuyển từ ngỡ ngàng sang giận dữ.

“Đây… không phải con tôi!” – Anh hét lên trước mặt mọi người. Dù bác sĩ giải thích có những trường hợp gene di truyền từ thế hệ trước, Hoàng vẫn bỏ ngoài tai. Anh nói mẹ mình là da trắng, cha mình cũng thế, làm sao con lại đen như vậy?

Vài ngày sau, Hoàng biến mất khỏi cuộc đời Mai. Không một cuộc gọi, không một lời xin lỗi. Chỉ để lại tờ giấy ly hôn lạnh lùng. Gia đình Hoàng cũng cắt đứt liên lạc. Người ta bàn tán, mỉa mai Mai khắp xóm. Cô vừa sinh con, vừa chịu tiếng xấu “phản bội chồng”.

Mai ôm con trai vào lòng, nước mắt rơi không ngừng. Cô đặt tên con là Nam, mong con sau này sẽ mạnh mẽ như phương Nam đầy nắng gió. Từ đó, Mai vừa làm mẹ vừa làm cha, lao động bất kể mưa nắng để nuôi Nam lớn lên.

Cuộc sống của Mai là chuỗi ngày vất vả. Cô làm đủ nghề: bán rau ngoài chợ, phụ hồ, rửa bát thuê… Chỉ cần có tiền mua sữa, mua sách cho Nam, cô không ngại bất cứ việc gì. Nam lớn lên khỏe mạnh, thông minh, lại hiền lành. Dù bạn bè nhiều lần trêu chọc vì làn da khác biệt, cậu chỉ cười: “Da con giống ông ngoại mà, mẹ nhỉ?” – câu nói khiến Mai vừa thương vừa xót.

Nam học giỏi, giành nhiều học bổng. Cậu mê bóng rổ, chiều cao vượt trội, thân hình rắn rỏi. Mai luôn dặn: “Con không cần giỏi nhất, chỉ cần sống tử tế”. Nam nghe lời, giúp mẹ mọi việc, từ xách hàng ngoài chợ đến sửa mái nhà dột.

Năm Nam 18 tuổi, cậu đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, Mai khóc. Không phải vì buồn, mà vì hai mươi năm cố gắng của mẹ con đã được đền đáp. Cô nghĩ, quá khứ đã ngủ yên…

Nhưng một buổi chiều, khi Mai vừa dọn hàng xong, một người đàn ông đứng trước mặt cô. Mái tóc điểm bạc, gương mặt hốc hác nhưng ánh mắt quen thuộc. Hoàng. Sau hai mươi năm, anh trở lại. Anh nói: “Mai… anh muốn gặp con”.

Mai lặng người. Hoàng kể, suốt nhiều năm qua, anh sống ở nước ngoài, mang theo day dứt. Anh đã làm xét nghiệm ADN trong im lặng, bằng cách lấy mẫu tóc Nam từ một người bạn. Kết quả khẳng định: Nam chính là con ruột của anh.

Anh nói, năm đó vì quá sốc và nghe lời gièm pha của gia đình nên đã bỏ đi. Giờ, khi bệnh tim trở nặng, anh chỉ mong được nhìn con một lần. Mai im lặng thật lâu, rồi gọi Nam ra. Chàng trai cao lớn bước ra, nhìn người đàn ông lạ.

“Nam… đây là bố con.” – Mai nói, giọng run run. Nam ngỡ ngàng, rồi lặng lẽ tiến lại. Hoàng bật khóc, quỳ xuống: “Bố xin lỗi…”. Và điều không tưởng xảy ra: Nam đỡ ông dậy, ôm chặt, nói: “Con không nhớ chuyện xưa. Con chỉ biết… con có bố”.

Giọt nước mắt của cả ba hòa vào nhau. Làng xóm chứng kiến cảnh ấy, ai cũng lặng im. Hai mươi năm hiểu lầm, oán hận… cuối cùng tan biến trong vòng tay của tình thân.