Chuyện giờ tôi mới dám kể ..Chồng nhận được 200 triệu tiền thưởng dự án. Tôi định bụng để tiền đấy để cả nhà đi du lịch. Vì anh được thưởng bằng tiền mặt nên vợ chồng tôi không cho vào tài khoản mà để bên ngoài luôn và cất cẩn thận trong tủ.

“Chuyện giờ tôi mới dám kể…” – tôi vẫn nhớ như in cái buổi chiều hôm đó, khi ánh nắng cuối ngày len qua khung cửa, vàng nhạt rọi lên mặt tủ gỗ trong phòng ngủ. Chồng tôi vừa nhận được khoản thưởng dự án 200 triệu đồng. Anh nói: “Tiền này, mình để dành đưa cả nhà đi du lịch nhé, lâu rồi chưa có chuyến nào tử tế.” Tôi cười gật đầu, trong lòng cũng háo hức tưởng tượng cảnh cả gia đình cùng nhau trên bãi biển.

Vì số tiền được thưởng bằng tiền mặt, vợ chồng tôi quyết định không gửi ngân hàng. “Để ngoài cho tiện, mà cũng an toàn, mình khóa kỹ lại rồi,” chồng tôi nói, vừa đặt xấp tiền được bó gọn trong một phong bì dày vào ngăn trong cùng của tủ gỗ, khóa hai vòng chắc chắn.

Mọi chuyện bình thường cho tới một buổi sáng, tôi mở tủ định lấy ra vài triệu để chi tiêu. Nhưng khi cánh tủ bật mở, tôi chết lặng. Phong bì tiền… biến mất. Tôi lục tung mọi ngăn tủ, ngó dưới gầm giường, mở cả các thùng quần áo, nhưng tuyệt nhiên không thấy.

Tôi gọi chồng về ngay. Anh không tin nổi, nhưng rồi cả hai cùng nhau kiểm tra lại từng ngóc ngách trong nhà. Không có dấu hiệu đột nhập. Trong cơn rối loạn, chồng tôi mở camera an ninh.

Màn hình hiển thị hình ảnh khiến chúng tôi chết lặng. Rõ ràng, vào buổi trưa hôm trước, khi cả hai đều đi làm, có người đã vào phòng ngủ. Gương mặt hiện rõ… là mẹ chồng tôi. Bà mặc áo hoa, bước đến tủ, lấy ra phong bì tiền, cho vào túi xách, rồi đi ra ngoài. Không hề có chút do dự.

Tôi nhìn chồng, thấy ánh mắt anh vừa sửng sốt vừa khó tin. Anh gọi cho mẹ, nhưng chuông reo mãi không ai bắt máy. Nhắn tin, cũng không phản hồi. Đêm đó, cả hai vợ chồng gần như thức trắng. Trong đầu tôi xoáy một câu hỏi: Tại sao bà lại làm vậy?

Chúng tôi định cuối tuần sẽ về quê để nói chuyện rõ ràng, nhưng công việc dồn dập khiến kế hoạch bị hoãn lại. Một tuần sau, khi nỗi bức xúc chưa kịp nguôi, bưu điện gọi báo có bưu phẩm gửi từ quê. Tôi ra nhận, ký tên… và khi mở ra, tôi không tin nổi vào mắt mình

Phần sau sẽ hé lộ nội dung bưu phẩm và những tình tiết bất ngờ xoay quanh mẹ chồng.

Tôi run tay khi cắt lớp băng keo của bưu phẩm. Bên trong là một chiếc hộp gỗ cũ, nắp hộp hơi xước như đã trải qua nhiều năm. Tôi mở ra, và tim đập mạnh khi thấy phong bì dày cộm nằm gọn bên trong. Lật ra đếm, đúng 200 triệu – nguyên vẹn, không thiếu một tờ nào.

Kẹp bên cạnh là một mảnh giấy viết tay, không ghi tên người gửi, chỉ có vài dòng chữ ngắn ngủi:
“Xin lỗi vì đã lấy số tiền đó. Mẹ không có ý định giữ lâu. Sẽ giải thích khi gặp.”

Tôi ngồi phịch xuống ghế, vừa nhẹ nhõm vì tiền đã trở về, vừa bối rối vì lý do mập mờ. Chồng tôi thì cầm mảnh giấy, đọc đi đọc lại, miệng lẩm bẩm: “Sao mẹ lại làm vậy chứ?”

Những ngày tiếp theo, cả hai vợ chồng vẫn chưa thể về quê. Nhưng trong lòng tôi dấy lên hàng loạt suy đoán: phải chăng mẹ gặp khó khăn tài chính? Hay bà bị ai đó lợi dụng? Mẹ chồng tôi vốn là người tiết kiệm, thậm chí có phần khắt khe với chuyện tiền bạc. Chuyện bà tự ý lấy một khoản lớn như vậy… quả thật khó tin.

Tôi nhớ lại mối quan hệ giữa mình và mẹ chồng suốt mấy năm qua. Ban đầu, bà không mấy ưng tôi, vì tôi là dân thành phố, không biết làm nông. Nhưng dần dần, qua những lần về quê, tôi cố gắng gần gũi hơn, phụ bà việc nhà, nói chuyện nhiều hơn, mối quan hệ cũng ấm lên chút ít. Dù vậy, giữa chúng tôi vẫn còn khoảng cách nào đó, như thể bà luôn giữ một phần suy nghĩ cho riêng mình.

Tối hôm đó, khi tôi đang rửa bát, điện thoại chồng reo. Là số của mẹ. Anh vội nghe máy, bật loa ngoài. Giọng bà khàn khàn, lẫn tiếng gió:
– Mẹ xin lỗi vì đã khiến hai con lo lắng. Lúc đó mẹ… không biết phải làm sao.
– Mẹ cần tiền làm gì mà không nói với con? – chồng tôi hỏi, giọng lẫn bực dọc.
Bà im lặng vài giây, rồi đáp:
– Chuyện này khó nói qua điện thoại. Cuối tuần về, mẹ kể hết.

Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng, để lại trong phòng bếp một khoảng lặng nặng nề. Tôi nhìn chồng, cả hai đều hiểu: có điều gì đó đằng sau câu chuyện này mà chúng tôi chưa hề biết.

Cuối tuần, chúng tôi thu xếp về quê. Chuyến xe khách chạy xuyên đêm, đưa tôi về căn nhà nhỏ ở ngoại ô thị trấn – nơi mọi câu trả lời đang chờ. Tôi không ngờ, sự thật lại không hề đơn giản như mình tưởng…

Trời vừa hửng sáng, xe khách dừng ở bến. Chồng tôi xách vali, tôi ôm túi đồ bước xuống, cảm giác nôn nao không rõ là vì chuyến đi xa hay vì những gì sắp nghe. Nhà mẹ chồng cách bến chừng 2km, một căn nhà mái ngói đỏ đã bạc màu theo năm tháng.

Khi chúng tôi bước vào sân, mẹ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, ánh mắt có chút ngại ngùng nhưng vẫn ánh lên sự kiên định. Chưa kịp nói gì, bà đứng dậy, đi vào nhà, rồi mang ra một bình trà nóng.

Chúng tôi ngồi xuống, im lặng một lúc. Cuối cùng, mẹ lên tiếng:
– Mẹ xin lỗi vì đã lấy tiền của hai con mà không nói trước. Lúc đó… mẹ không còn cách nào khác.

Bà kể, cách đây vài tuần, một người hàng xóm – bác Tư, vốn là ân nhân của gia đình – bất ngờ bị tai biến và cần phẫu thuật gấp. Gia đình bác Tư quá nghèo, con cái đi làm xa, không đủ xoay xở viện phí. Năm xưa, khi bố chồng tôi còn sống, chính bác Tư đã cho vay tiền, giúp bố mẹ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất để nuôi chồng tôi ăn học.

– Mẹ biết hai con quý số tiền đó, nên mẹ không dám gọi xin. Mẹ sợ các con nghĩ mẹ thiên vị người ngoài hơn gia đình. Nhưng nhìn bác Tư nằm trong bệnh viện, mẹ… không thể đứng yên. – Giọng bà run run.

Bà rút từ túi áo một tờ giấy biên nhận. Đó là giấy vay nợ, ghi rõ số tiền 200 triệu, cùng chữ ký run rẩy của bác Tư và các con ông. Họ hứa sẽ trả lại trong vòng một tuần sau khi xoay đủ. Đúng hẹn, họ mang tiền tới cho mẹ, và bà lập tức gửi lại cho chúng tôi qua bưu điện.

Nghe xong, tôi thấy một cảm giác lẫn lộn. Bức xúc và nghi ngờ suốt mấy ngày qua như bị cuốn đi, thay vào đó là sự chùng xuống của lòng mình. Chồng tôi ngồi im, mắt đỏ hoe. Anh nắm tay mẹ, khẽ nói:
– Lần sau, có chuyện gì mẹ cứ nói với con. Tiền bạc có thể kiếm lại, nhưng niềm tin thì… đừng để mất.

Mẹ mỉm cười, nụ cười vừa nhẹ nhõm vừa áy náy. Bà bảo, đôi khi, những quyết định vội vàng vì lòng trắc ẩn lại vô tình khiến người thân hiểu lầm.

Chiều hôm đó, chúng tôi cùng ở lại ăn cơm với mẹ. Bữa cơm quê đạm bạc nhưng ấm áp lạ thường. Nhìn ánh hoàng hôn trải dài trên mái ngói, tôi mới hiểu: đôi khi, tình cảm gia đình không được thể hiện bằng những lời ngọt ngào, mà bằng những việc làm thầm lặng – dù đôi khi chúng khiến ta tổn thương trước khi nhận ra ý nghĩa thật sự.